Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4127 : Cuộc sống bình thường

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Trước kia vỡ đê là thiên tai, lần này lại là do người làm, hoàng thượng đương nhiên tức giận. Sau khi hiểu rõ nội tình, trong lòng tất cả các quan đại nhân đều phẫn nộ đùng đùng, yêu cầu nghiêm trị người chịu trách nhiệm. Vị Cổ tướng công ở Đại Danh phủ cố công muốn một lần lật đổ luôn hai vị tướng công.



Tóm lại một câu, bầu không khí của cả triều đình vô cùng u ám, tất nhiên phải có một trận chém giết đến ngươi sống ta chết.



Tuy nhiên, tất cả những điều này đều không liên quan tới Trần Khác, Thương Hồ khẩu bị vỡ, cuốn đi không chỉ hơn một ngàn quân dân vô tội, hơn mười ngàn vật tư chống lũ, còn có cả trái tim yêu nước thương dân của hắn được Vương Phương, Trần Hi Lượng và Âu Dương Tu bồi dưỡng hơn mười năm.



Trước đó tuy vẫn nói là phải sống thế nào, ra sao, nhưng sau bao năm được nhà Nho giáo dục, thì cũng mang tư tưởng, cách nghĩ như những kẻ sĩ truyền thống của họ. Nếu hết thảy đều thuận lợi, hắn sẽ trở thành một sĩ đại phu lấy việc “Tu thân, tề gia trị quốc bình thiên hạ” làm nhiệm vụ của mình. Từ nay về sau, trên đời không còn Trần Tam Lang một kẻ là người của cả hai thế giới nữa, chỉ còn một viên quan tên Trần Khác, một học giả tên Trần Trọng Phương mà thôi.



Nhưng hiện tại, Trần Khác lại cảm thấy mình thật nhỏ bé, hắn cảm thấy mình vốn không thay đổi được gì. Vậy hà tất phải thay đổi? Từ nay về sau cứ thả lỏng, chỉ cần sống cho thật sảng khoái, không uổng công khi đến thời đại hạnh phúc nhất của con dân Hoa Hạ này. Không phải tốt lắm sao?



Cho dù có khinh thường hoàng thượng và đám tướng công kia đến thế nào đi nữa, Trần Khác cũng không thể không thừa nhận, sống ở cái quốc gia văn minh này là may mắn của dân thường.



Nếu được là dân thành thị cũng coi như là may mắn lớn trong nhân gian rồi. Vào tới Biện Kinh hắn mới biết, mỗi khi có bão, quan phủ, nhà giàu đều phân phát, cứu tế. Thường cuối năm, triều đình sẽ bất ngờ miễn tiền thuê nhà của dân. Hắn nghe nói, năm đó Triệu Khuông Dận muốn xây mở rộng nơi ở của mình, thế là thương thảo cùng với cư dân ở phía bắc hoàng cung. Nhưng dân cư bên đó đều không muốn chuyển đi, cho nên mới có hoàng cung nhỏ nhất trong lịch sử từ trước đến giờ, cũng chỉ bằng với phủ đệ của Tiết Độ sứ năm đó mà thôi…



Cái danh nhược Tống xứng với thực, không chỉ đối ngoại nhu nhược, đối nội cũng nhu nhược luôn.





Ngủ mê man tới khi trời đen kịt, lúc Trần Khác tỉnh lại, phát hiện trong phòng không có ai, trời vẫn còn sáng. Hắn hô một tiếng, liền nghe có giọng nữ đáp lại, trong chốc lát, Lan Bội - thị nữ mà Tào thị để lại Trần gia bước vào, mỉm cười nói:

- Thiếu gia dậy rồi?



-….

Trần Khác cười nói:

- Bội tỷ vài hôm nữa là thành chi bà của ta rồi, cứ gọi là Tam Lang đi.

Chi bà có ý chính là vợ bé của phụ thân.



Lan Bội mới hơn hai mươi tuổi, duyên dáng dễ nhìn, nghe vậy đỏ mặt nói:

- Vẫn chưa là gì cả.



- Ha ha, cha ta ngoại trừ hơi không thú vị ra, thì thật không tệ, tỷ đừng ghét bỏ…

Trần Khác muốn xuống đất, nhưng không tìm thấy giầy:

- Giày của ta đâu?



- Đôi giày ấy toàn là bùn, đế lại còn mòn hết.

Lan Bội nhẹ nhàng đặt một đôi giày đen mới tinh, được bọc da từ trên tay xuống dưới chân hắn:

- Đổi đi, kiểu dáng giống nhau mà.
- Chỉ có nhũ danh để người ta gọi, là A Hương.



- A Hương…

Trần Khác khịt khịt mũi, vẻ mặt ngây ngất, nói:

- Người cũng như tên.

Nói dứt, lại tủm tỉm cười:

- Gả cho người ta chưa?



- Chưa vội.

A Hương cười nói:

- Mẹ của tiểu nữ đang tìm nhà giàu, dự tính cho tiểu nữ làm thêm ba năm, rồi mới gả…

Người ta đều nói, tướng mạo của tiểu nữ không cần làm nha hoàn, có thể làm thiếp thất.



- Chậc…

Trần Khác cảm thấy kì lạ hỏi:

- Xem bộ gia cảnh của cô cũng không túng quẫn, vì sao muốn cô làm thiếp cho người ta?



- Học hỏi về thể diện trong ba năm, trở về, gả cho một người tốt, con cháu đều được hưởng phúc.

A Hương cười hỏi:

- Hẳn quan nhân là người đọc sách?



- A… phải.



- Vậy thì ngài tới nói với cha mẹ tiểu nữ đi.

Vẻ mặt A Hương đầy sùng bái:

- Tiểu nữ sẽ theo ngài…



- Cái này, ta chưa cưới vợ.

Hắn toát mồ hôi, thầm nghĩ, thật quá sức bất cẩn mà.



- Vậy à….

A Hương thất vọng nói:

- Sợ là không chờ được tới khi quan nhân cưới vợ…