Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4128 : Tam Lang đáng thương

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Quan điểm của người đời Tống không giống như đời sau này, cha mẹ nhà bình dân nếu có con gái có chút tư sắc, họ sẽ đồng ý để con gái làm thuê cho nhà giàu, làm thị nữ khoảng ba đến năm năm, nhà bần cùng thì để có thể chuẩn bị một phần hồi môn tạm được cho con gái. Còn con nhà bậc trung như A Hương, thì là vì để nâng cao chút phẩm chất cho con gái.



Cái gọi là “Phú quý ba đời mới biết được lễ nghĩa của việc ăn cơm, mặc áo”, con gái xuất thân nhà giàu, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài hoàn toàn khác với các nha đầu ngốc ở ngoài chợ, là đối tượng được làng bên tranh cướp để cưới.



Mà trong mắt rất nhiều người, làm thiếp thoải mái hơn làm thị nữ nhiều, thu nhập cũng cao hơn, được ban thưởng cũng nhiều hơn. So với làm hạ nhân hầu người ta, không bằng được người ta hầu hạ. Nếu có thể làm thiếp, thì không ai mong muốn làm thị nữ cả. Bởi vì ba năm sau quay về, làm Mợ ấm, so với làm nha hoàn thì vẫn hơn.



Khi nhị Trình vẫn chưa đỗ tiến sĩ, cái tên Chu Tử, con mẹ nó, ở giai đoạn giữa của triều đại Bắc Tống còn chưa sinh ra. Đối với bá tánh bình dân đời Tống, cái gọi là trinh tiết vẫn chưa quan trọng bằng cuộc sống của bản thân mình.



Cái quan điểm phóng khoáng này của người Biện Lương khiến cho Trần Khác sống qua hai kiếp cũng phải kinh sợ. Hành động bao nuôi bồ nhí được luật pháp bảo vệ này dường như so với bao nuôi bồ nhí phi pháp đời sau đều hơn rất nhiều về mọi mặt.



Đại Tống, quả nhiên là thiên đường của nam nhân! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, ít nhất ngươi cũng phải có tiền hoặc có thể thi đỗ tiến sĩ…





Khi đang vui vẻ trò chuyện với nha đầu A Hương đó, ánh mắt của Trần Khác đột nhiên ngưng lại, hắn cảm giác được có vài ánh mắt không thân thiện đang âm thầm giám sát theo mình.



Trần Khác thầm nghĩ, quả nhiên đến rồi….Thị vệ Vương phủ vừa mới rút lui, thì có người khác giám sát mình.



Hắn một mặt vừa nói chuyện đâu đâu với A Hương, một mặt giả vờ như lơ đãng quay đầu tứ phía, một tên, hai tên, ba tên, bốn tên, năm tên…ít nhất có năm kẻ mang bộ dạng vô công rỗi nghề, đang không thiện ý mà dò xét hắn, gặp phải ánh mắt của hắn, lại lập tức quay đi. Giấu đầu hở đuôi, càng chứng minh bọn họ có vấn đề.



Trần Khác không dám ăn uống gì nữa, nếu không chạy cũng chạy không nổi, hắn hỏi A Hương:

- Cô biết hát chứ?



- Biết, nhưng không hay.



- Không sao, ta thích nghe cô hát.



- Được….

A Hương vô cùng vui vẻ hỏi:

- Tiểu ca ca muốn nghe gì?



- Hát bài sở trường đi.


Ngựa chạy rất nhanh, chớp mắt đã ra tới Nam Huân môn, hiển nhiên nàng biết rất rõ địa hình, rẽ ra ngoài quan đạo, lại đi thêm một lát, đã tới một nơi yên tĩnh không một bóng người.



Giật mạnh cương ghìm ngựa, con Táo Hồng mã kêu lồng lên, đứng lại….Chín mươi chín phần trăm hành khách ngồi sau sẽ bất ngờ không kịp đề phòng, ngã bịch xuống đất.



Nhưng Trần Khác lại không có bất ngờ không kịp đề phòng. Khi nàng rẽ vào một nơi yên tĩnh hắn đã cảnh giác, lại thấy nàng ghìm mạnh cương ngựa, hắn liền không chút nghĩ ngợi, ôm chặt lấy eo nàng. Bây giờ thì hay rồi, kéo nàng cùng ngã xuống ngựa.



-Ối!

Kêu lên một tiếng đau đớn, mông Trần Khác suýt nữa nở thành bông hoa tám cánh. Ngay sau đó lại là tiếng kêu thảm, nữ tử huých khuỷu tay vào bụng dưới của hắn.



Trần Khác đau đến mức cúi gập người như con tôm, nử tử lại mặc kệ đứng dậy. Toàn thân nàng mặc một bộ áo võ sĩ màu lam. Tuy gần giống nam trang, nhưng lại được cắt một cách khéo léo, lộ ra đôi chân dài kinh người, eo nhỏ vai thon, thân hình đạt chuẩn siêu mẫu. Trong đôi mắt sáng của nàng, tràn đầy phẫn nộ, hai gò má lại hơi ửng hồng, cho thấy tâm trạng xấu hổ lúc này của nàng.



Trần Khác chống tay lên thắt lưng, chật vật đứng lên, buồn bực kêu:

- Không ngã chết, suýt nữa bị ngươi huých chết…

Còn chưa dứt lời nàng đã tung lên một cước, hắn vội tránh theo bản năng, nhưng chưa kịp tránh, lại bị đá ngã lăn ra đất.



Tuy không phải rất nặng, nhưng thật mất mặt! Hắn tức giận bò dậy:

- Ngươi phát điên cái gì thế!



-….

Nữ tử cũng không đáp lời, lại đá thêm cái nữa, cùng một nơi, cùng một lực mạnh, Trần Khác vẫn không tránh được, lần nữa ngã sấp xuống đất.



Lần trước có thể nói là ngoài ý muốn, lần này, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, tiểu cô nương này chính là một cao thủ…hoặc có thể nói là cao “cước”.



Hắn không thèm đứng lên nữa, ngồi bệt dưới đất nổi giận:

- Tuy ngươi cứu ta một lần, nhưng sỉ nhục, dày vò ta như thế, hay là muốn ta đánh cho mông ngươi nở hoa luôn?



-…..

Hành động trả lời hắn vẫn là một cước. Lần này Trần Khác đã sớm chuẩn bị, hơn nữa đang ngồi dưới đất, nàng đá cũng khó khăn hơn. Chộp được cơ hội, hắn bắt chặt mắt cá chân nàng.