Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4129 : Danh nhân

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Nữ tử nhất thời sơ xuất, bất ngờ bị Trần Khác tóm lấy chân.



Trần Khác cũng biết nàng sơ xuất, nên không dám chủ quan, dùng lực hai tay tóm chặt lấy cổ chân nàng.



Một chân nàng chống đất, một chân bị hắn giữ, hai chân mở rộng giống như đang đè chân, cho dù có công phu đầy người cũng không thể thi triển được.



Nhưng đôi chân dài miên man này nhìn cũng thật là đẹp.



- Buông tay!

Giãy vài cái không ra nổi, nàng nổi giận quát.



- Buông tay ngươi lại đánh…



- Hừ !

Nàng hừ lạnh một tiếng, nhìn cái roi ngựa đang dắt trên yên.



Trần Khác phát hiện ra ý đồ của nàng, nhanh chóng giữ chặt cổ chân nàng hơn nữa, không cho nàng cơ hội cử động.



- Ngu ngốc!

Nàng lườm hắn một cái, hé miệng huýt gió một tiếng, con Táo Hồng mã đang cúi đầu gặm cỏ liền ngoan ngoãn tiến lại gần.



- Đây là ngươi bức ta!

Trần Khác biết, một khi nàng lấy được roi, mặt mình chắc chắn sẽ nở hoa, chỉ đành xuất tuyệt chiêu: hắn lột giày của nàng ra, lộ ra tất bên trong.



Nàng vừa sợ vừa giận, vội kêu:

- Dừng tay!



- Ngươi đừng lấy roi!



- Hừ!

Vốn nàng rất có ngạo khí, chịu không nổi uy hiếp như vậy, vẫn vươn tay lấy roi.



Trần Khác lột nốt luôn cả tất nàng, lộ ra bàn chân nõn nà, móng chân nhỏ xíu, còn hồng hồng bóng loáng như nước. Trần Khác mỉm cười…cọp mẹ dù sao vẫn cứ là giống cái.



Nữ tử đỏ mặt, chốc lát đã đỏ như tôm luộc. Cực kỳ xấu hổ, nàng cũng không với roi nữa, không ngờ tung chân còn lại lên, phẫn hận đá Trần Khác.




Rẽ vào tiệm quần áo bên đường mua bộ xiêm y mới, Trần Khác về Thái học. Chưa đến giờ tan học hắn cũng không muốn vào, bèn vào quán đồ ăn lạnh đối diện mua một chén hải sản ướp lạnh, vừa ăn ngấu nghiến, vừa chờ các huynh đệ khác tan học.



Ngồi ngoài mái hiên, Trần Khác cân nhắc những chuyện hôm nay đã gặp. Từ khi về Kinh, còn chưa gây nên sóng gió gì, nếu có đắc tội với một đại nhân vật thì chính là Triệu Tông Thực. Lần này sông Lục Tháp vỡ đê, muốn nói người nào đó có được chỗ lợi, đó chính là Triệu Tông Tích người kiên quyết phản đối. Hắn đã lập một lời thề sẽ ủng hộ mọi người ở sông Lục Tháp quét hết rác rưởi, trong đó đương nhiên bao gồm cả Tiệu Tông Thực.



Hơn nữa, hẳn Triệu Tông Thực nhất định rất buồn bực vì chuyện đó. Cuối tháng ba, một gián quan tên Phạm Chẩn lên lớp giảng bài:

- Nhớ năm đó, Thái tổ Hoàng đế không lập con trai, mà lập đệ đệ làm người nối nghiệp, thật là công bằng! Tiên hoàng Chân Tông bởi vì Chu Vương chết non, bèn đưa con cháu Hoàng thất vào cung bồi dưỡng, đó là suy xét cho đại cục thiên hạ! Hy vọng Quan gia cũng học tập Thái tổ Hoàng đế, làm theo Tiên hoàng Chân Tông, từ trong số các cháu trai chọn ra một người hiền đức giữ ở bên mình!



Ngài bị chọc tức. Bệnh của ta vừa mới đỡ, ngươi liền vội vã đòi lập Thái tử. Đây là chuẩn bị tìm người đổi cũ lấy mới? Ngẫm lại, bản thân thống trị thiên hạ ba mươi năm, đối với con dân và bách quan không thể nói ân không hậu, như thế nào giờ chỉ có chút bệnh nhẹ, các ngươi không những không an ủi ta, ngược lại còn xát muối lên vết thương của ta?



Đám tể tướng cũng phẫn nộ, nhưng cái làm bọn họ phẫn nộ là, chuyện lớn như thế, Phạm Chẩn chẳng nói tiếng nào, lên thẳng Chính sự đường nói với Hoàng thượng. Vậy vị trí của chúng ta dùng để làm gì hả?



Nghe nói Văn Ngạn Bác rất tức giận, gọi Phạm Chẩn đến phê bình một trận. Nhưng nội dung phê bình, không phải không nên nói, mà là ngươi không nên nói, mà nên do chúng ta nói!



Ngẫm lại, làm chính trị ngu như Trần Chấp Trung, cũng có thể dựa vào công lao đề xướng xác lập người kế vị mà lăn lộn đến chức Tể phụ (phần lớn chỉ Tể tướng), không biết đã bỏ ra bao nhiêu vốn.



Nhưng, để cho Phạm Chẩn làm loạn lên như thế, tương lai Tân hoàng đăng cơ, luận công ban thưởng, thì cái công đề xướng là của lão, chẳng liên quan gì đến bọn họ… Ngươi nói Văn Tướng công có thể không tức giận sao?



Nhưng triều đại nào cũng có chính nhân quân tử, chính nhân quân tử ở Tống triều lại càng đặc biệt nhiều. Phạm Chẩn đó là một, chính là dạng quân tử xem quyền thế, quyền quý thậm chí sinh tử cũng chỉ như mây bay, lão làm ra chuyện này căn bản chẳng có ý đồ gì, chỉ là lão cảm thấy cần làm như vậy.



Cho nên, căn bản lão không để tâm đến sự trầm mặc của Hoàng đế và sự phẫn nộ của Văn Tướng công, một bản không có phản ứng, thì sẽ dâng hai bản, dâng ba bản, cho dù ngươi có là sắt cũng sẽ bị mài thành kim.



Với người như vậy, nhất định có thể tạo ra động tĩnh lớn. Trước kia, tuy rằng cũng có người dâng tấu, nhưng tất cả đều là bí mật dâng tấu, mọi người cũng chỉ có thể lén nghị luận, nhưng Phạm Chẩn đâm thủng luôn lớp cửa sổ giấy này, đem vấn đề người thừa kế của vương triều Đại Tống, từ đề tài trở thành tiêu điểm.



Quả nhiên không lâu sau, lập tức có người tiếp bước thượng tấu. Xem tình hình này, tất cả mọi người đều nói, với tính cách của Quan gia, chẳng sớm thì muộn cũng phải thuận theo.



Kết quả bây giờ, sông Lục Tháp bị sụp, Triệu Tông Tích vốn cực lực phản đối sông Lục Tháp, với hình tượng điên điên khùng khùng suốt mấy năm giờ đột nhiên sừng sững, lại càng làm nổi bật việc Triệu Tông Thực vô năng. Ngươi nói lão không hận sao?



Đương nhiên, ở trên chỉ là Trần Khác đoán. Bất kể thế nào, hắn vẫn gặp phải phiền toái, vậy phải nghĩ biện pháp giải quyết…



Lúc này, Thái học đã mở cửa, đám học sinh cười nói đi ra, Trần Khác không uổng công, dễ dàng tìm được Ngũ Lang lẫn trong đám người.



Cả đám đứng lên, Tằng Bố lấy ra một chồng thiệp mời dúi vào bụng Trần Khác, nửa đùa nửa thật:

- Trọng Phương quả nhiên thành đại nhân rồi, nhìn xem Kinh thành có bao nhiều người nghển cổ chờ đợi này.