Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4130 : Giăng đèn lên lầu đài
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
-Không đi không đi.
Trần Khác dúi hết đống thiệp cho Ngũ Lang:
-Bọn họ mời ta chỉ là tò mò, ta không đi làm con rối cho người ta soi mói.
Lại dừng một lát:
-Trừ phi mời tất cả mọi người cùng đi.
Kỳ thật hắn là đang nghĩ đến cảm nhận của các bằng hữu, không muốn một mình mình đi để nở mày nở mặt.
- Đây chính là chuyện người khác cầu còn không được.
Tằng Bố có chút tiếc nuối.
-Không đi là không đi.
Tô Thức lại cười nói:
-Cha ta hôm nay ra khỏi thành đi tham gia văn đàn, tiện đường đi dạo thành Đông Kinh.
-Vậy chúng ta cùng đi dạo thành Biện Kinh.
Trần Khác cười nói:
-Đi dạo xong rồi ta mời mọi người đi Phàn Lầu, chúng ta chơi sang một phen.
-Phàn Lầu phải hẹn trước ít nhất mười ngày.
Tằng Bố hiển nhiên vô cùng quen thuộc tình hình trong kinh:
-Giờ chúng ta đi cũng bị đuổi thẳng cổ.
- Trâu bò vậy kia à?
Trần Khác cùng vài người khác trợn tròn mắt.
-Đó là động tiêu tiền hạng nhất nổi danh khắp Kinh thành đấy.
Trần Khác nhìn mọi người, tuy tiệc tùng của người Tống không có kỹ không vui, nhưng ai cũng đều có quá trình lột xác từ chú gà choai trong trắng, đến một kẻ lưu manh háo sắc. Cho nên một đám đều nóng lòng muốn thử nhưng xấu hổ không dám mở miệng.
- Ha ha ha, tìm mười hai nàng văn nhã một chút, mấy huynh đệ của ta da mặt hơi mỏng, đừng dọa bọn họ.
Trần Khác nói xong, không khỏi thầm than, lão tử đây cuối cùng lại phải làm cái việc này.
Chỉ chốc lát sau, oanh oanh yến yến đã nối đuôi nhau vào, đứng dàn hàng cùng làm lễ vạn phúc, sau đó chờ khách nhân lựa chọn.
- Tùy ý ngồi đi, đối với bọn họ thì cũng như nhau thôi.
Trần Khác cười ha ha.
Chư vị tiểu thư cũng nhìn ra mấy chàng thư sinh này đều non cả, lập tức cảm thấy thú vị. Nhìn thêm một lần nữa, lại thấy tất cả khí chất đều không tầm thường, tướng mạo đều thượng đẳng, lại mở cờ trong bụng, cười duyên chọn lựa lang quân vừa ý, sau đó các nàng ngồi xuống bên cạnh, ân cần bưng trà ướp khăn, chu đáo hầu hạ.
Nhưng cũng có ngoại lệ.. Ngũ Lang ngồi đằng kia giống như một ngọn núi nhỏ, hơn nữa còn trợn mắt ngược lên như tượng Kim Cang, dọa cô nương bên cạnh y không dám thân mật.
- Nàng sợ ta sao?
Ngũ Lang trừng mắt hỏi.
- Sợ…Không sợ…
Nàng sợ tới run rẩy.
-Ôi, Ngũ Lang…
Kiếp trước của Trần Khác, trước là làm cho người, sau là tự làm cho mình. Mỗi ngày từ sáng tới đêm luôn phải ở ngoài đường, có cái gì là chưa thấy qua? Hắn lấy ra một mẩu bạc từ trong ống tay, nhẹ nhàng búng ra, dừng trúng trên cơ thể nõn nà của nàng, cười nói:
-Đây là đệ đệ của ta, nàng xem rồi làm.
Tiểu thư nọ vội vàng lấy mẩu bạc từ trong người mình ra, ước chừng bảy tám tiền, nhất thời mở cờ trong bụng, có cái này rồi, nhìn Ngũ Lang cũng thấy đáng yêu hơn tất cả.