Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4135 : Kính thiên lý

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Ban đêm khi đèn hoa mới lên, chợ đêm Châu Kiều lại náo nhiệt lên hẳn.



Cổng chào Châu Kiều không ở trên Châu Kiều, mà ở cổng vào chợ đêm, nó vốn là biểu tượng của chợ đêm.



Trần Khác xuất hiện dưới cổng chào, liếc mắt theo dòng người thì nhìn thấy cô gái có dáng người cao gầy đó.



Cô gái cũng liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, môi mấp máy, không nói gì.



-Này, đến sớm thật đấy.

Trần Khác uể oải bước tới.



-Là ngươi đến muộn.

Cô gái mặt không biểu lộ cảm xúc đáp lại.



-Đúng vậy. Ta đang chờ ánh trăng, kết quả phát hiện đêm nay trời đầy mây.

Trần Khác đùa giỡn đáp:

-Xưng hô thế nào nhỉ? Không thể cứ thế này được.

Nói rồi hắn tự giới thiệu trước:

-Ta họ Trần, còn cô họ gì?



-Ta họ Liễu.

Cô gái thản nhiên đáp.



Giọng nói của nàng hơi nhỏ, trong hoàn cảnh ồn ào nên nghe không rõ, Trần Khác nói:

-À, Lưu cô nương.



Giọng nói của Trần Khác có pha chút giọng Tứ Xuyên, Liễu cô nương cũng không nghe rõ là không đúng, liền gật đầu nói:

-Ngươi chuẩn bị làm thế nào?



-Xem kìa.

Trần Khác ra hiệu cho nàng nhìn dãy cửa hàng xa xa nối liềnvới Châu Kiều, nói:

-Châu Kiều có vị trí quan trọng, thông suốt mọi nơi, nhưng phàm là đi chợ đêm thì đều sẽ đi qua chỗ này.



-Ừm.



-Nếu ta mà là bọn bắt cóc, nhất định sẽ chọn Châu Kiều để thăm dò con mồi.



-Ngươi rất có kinh nghiệm đấy nhỉ.

Liễu cô nương hồ nghi liếc nhìn hắn, quả nhiên không hổ là sắc phôi.



-Hừ…

Trần Khác không hài lòng, nói:

-Nếu cô nương vẫn có thái độ thế này nữa, ta sẽ mặc kệ cô.



-….

Liễu cô nương quả nhiên đã bị dọa dẫm, liền lẩm bẩm nói:

-Ta cũng không nói gì mà.


Liễu cô nương nheo mắt nhìn hắn hồi lâu rồi rầu rĩ ngồi xuống, nói:

-Ta không thích ăn thịt.



-Nuôi lớn thế này thật không dễ dàng gì.



-Ngươi…

Liễu cô nương không đếm được đã bị hắn làm cho tức giận bao nhiêu lần, chắc chắn là muốn chọc tức mà.



-Mở ra nhìn xem.

Trần Khác cười tủm tỉm nói.



Liễu cô nương nghi ngờ mở chiếc hộp đựng đồ ăn màu mận đỏ, phát hiện bên trong là một miếng bánh rất đẹp, mở thêm một cái nữa là bánh tuyết, cứ như thế mở ra, là bánh bột vừng, dưa cải cay, và các loại chế phẩm đu đủ khác… Nàng sửng sốt một lát, rồi nhẹ giọng nói:

-Đa tạ.



-Đừng nói vậy, ta không quen…

Trần Khác lặng lẽ cười, cầm chiếc kính thiên lý đứng lên, nói;

-Ta sẽ chú ý nhìn, cô yên tâm ăn đi.



Liễu cô nương nhìn bóng dáng cao lớn của Trần Khác một hồi lâu, cúi đầu, thưởng thức từng miếng nhỏ.





Hết thời gian uống một chén trà, nàng đang hút một sợi bột, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát khe khẽ:

-Xuất hiện rồi.



-Khụ khụ khụ…

Chưa kịp đề phòng, nàng giật mình thiếu chút nữa hút vào tận trong lỗ mũi. Nhưng cũng không chú ý được nhiều, lập tức đứng bật dậy, đoạt lấy kính thiên lý, nói:

-Ở đâu?



-Trước quán bánh vòng (http://www.baike.com/wiki/%E7%8E%AF%E9%A5%BC) của Hầu gia.

Trần Khác còn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã trống trơn, trợn trừng mắt nói:

-Cái gã mặc chiếc áo dài tay màu đen.



-Chờ chút… nhìn thấy rồi.

Liễu cô nương vội vàng hỏi:

-Sao ta không nhìn thấy điều khác thường?



-Nhìn từ thần thái, động tác, y phục xem xem.



-….

Liễu cô nương lại nhìn một hồi, vẫn chưa nhìn ra cái gì.



- Đồ ngốc, sắp tháng năm rồi, sao hắn vẫn mặc áo dài tay? tám phần là vì muốn che giấu hình xăm trên hai cánh tay. Hơn nữa, ban đêm mà mặc bộ đồ đen, không sợ bị người ta đụng vào sao? Lại thấy hắn ngáp liên tục, lúc này mới là giờ Tuất, không thể là mệt rã rời như vậy, hiển nhiên là vừa dậy chưa lâu.

Trần Khác phân tích từng chi tiết, nói tiếp:

-Còn có một điểm quan trọng nhất có thể chứng minh gã không phải là tên trộm đồ. Cô nhìn ánh mắt gã luôn nhìn chằm chằm vào các đại cô nương, các cô dâu nhỏ.



Liễu cô nương nghe vậy liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ “ngươi cũng như thế mà”, chỉ có điều tốt xấu chưa nói ra thôi.