Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4140 : Lại không kìm nổi

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


-Ngươi nói xem Quả nhân nên ban thưởng cho ngươi thế nào?

Quan gia mỉm cười nhìn Trần Khác nói.



-Chẳng phải Quan gia đã ban thưởng rồi sao?

Trần Khác giả bộ không rõ, đáp.



-Đó là ban thưởng của việc dẹp yên Lĩnh Nam.

Quan gia lắc đầu nói tiếp:

-Thực ra Quả nhân đã muốn gặp ngươi từ lâu, nhưng sư phụ của ngươi ngăn cản. Ông ấy nói, dựa vào bản lĩnh của ngươi, thi đậu tiến sĩ giáp nhị không thành vấn đề, hay là đợi sau kỳ thi mùa xuân hãy nói sau… Quả nhân đã chấp nhận. Sở dĩ thay đổi chủ ý là nghe Tích Nhi nói ngươi gặp chút nguy hiểm.



-Vi thần tạ Quan gia ưu ái. Trong khoảng thời gian này, thần luôn căng như dây đàn, thật sự rất vất vả.

Trần Khác thật lòng nói.



-Vẫn phải cẩn thận hơn một chút. Ngươi cũng biết thân phận của đối phương chứ?

Quan gia chậm rãi hỏi.



-Chắc là người của bọn Vô Ưu Động.



-Vô Ưu Động…

Vẻ mặt hiền lành của Quan gia đột nhiên đỏ bừng lên, giận dữ nói:

-Thật là láo xược.



Triệu Tông Tích nãy giờ yên lặng, chợt hỏi.

-Thúc phụ cũng biết Vô Ưu Động?



-Quả nhân đã ở Kinh thành này hơn bốn mươi năm, tiếng tăm của Vô Ưu Động ta cũng đã nghe qua vài lần rồi.



-Nghe nói những người sống trong đường cống ngầm dưới thành Biện Lương, rất hay cướp bóc lừa gạt và bắt cóc người, không chuyện ác nào không làm, nhiều đời Khai Phong Phủ doãn đều không thể tiêu diệt chúng.

Trần Khác đáp.



-Kinh thành phồn hoa, ác thiện đều có, nhưng lại khoan dung cho những kẻ côn đồ như thế tồn tại, thật khiến cho người ta khó mà tưởng tượng được.

Triệu Tông Tích căm giận nói.



-Nghe nói ngày xưa cũng không có người xấu xa như vậy.

Quan gia chậm rãi đáp:

-Xem ra Phủ doãn nhiệm kỳ này bất lực.


-Cái này xem ra rất thú vị đấy.

Trần Khác vuốt cằm cười nói:

-Tán gẫu so với làm quan vui hơn nhiều.



-Tán gẫu cái gì…

Triệu Tông Tích suýt ngã vào vũng nước, y hạ giọng nói:

-Nhưng bất luận thế nào, hôm nay huynh đã át Quan gia rồi. Quan gia yêu tài tiếc tài, ta thấy chức quan này của huynh không làm không được rồi.



-Nó xằng nói bậy mà thôi, không tính đâu.

Trần Khác lắc lắc đầu, không cho lời nói của Quan gia là thật.



Hai người đi ra tới Tuyên Đức môn, sau khi lên xe, Trần Khác mới hỏi nhỏ:

-Đúng rồi, ngươi có biết hôn sự của cha ta và vị kia rốt cuộc kéo dài tới khi nào không?



Triệu Tông Tích lặng lẽ cười đáp:

-Chuyện này…huynh đã hỏi đúng người rồi.

Nói rồi hắn viết lên tay Trần Khác.



-Mùa xuân năm nay, Quan gia nói với Tể phụ: Trẫm ở trong cung, xung quanh đều là người của Hoàng hậu. Tháng trước lại nói với cha ta: việc phế hậu thế nào? Cha ta đáp rằng các hạng tiểu nhân, còn không đành lòng làm, Điện hạ đứng đầu muôn người, há có thể làm hư vậy chứ? Quan gia không đề cập đến chuyện này nữa.



Trần Khác biết rằng cái gọi là “há có thể làm như vậy” chính là chỉ quan gia. Năm nay đã phế truất một vị Hoàng hậu, nhưng sau khi Quách Hoàng hậu bị phế không lâu thì Hoàng đế lại thấy hối hận, lại muốn đưa bà trở về, nhưng đã bị người khác hại chết…Với trái tim mềm yếu của Quan gia, sao có thể để Tào hoàng hậu dẫm vào vết xe đổ của Quách hoàng hậu được?



Trần Khác không khỏi liếc mắt nhìn Triệu Tông Tích. Y đã nói ra một chuyện bí ẩn như thế này, liệu có phải có ý muốn thông qua mình để chuyển những lời nói này tới tai Hoàng hậu muội muội?



Tuy nhiên Triệu Tông Tích xưa nay đối với hắn rất thú vị, cho dù có ý niệm này thì cũng là con cháu Vương công, có trí tuệ chính trị được dưỡng thành từ nhỏ, không thể đòi hỏi trọn vẹn được.



-Nói như vậy là không lâu nữa sẽ được uống rượu mừng của họ rồi.

Trần Khác vui vẻ cười nói.



-Con cái uống rượu mừng của cha, sao cứ cảm thấy kỳ kỳ thế nào?

Triệu Tông Tích lắc đầu cười mãi.



-Ôi, ngươi lại đưa ta đi đâu vậy?



- Đến rồi khắc biết.