Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4141 : Thiên âm thủy tạ
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
Xe ngựa rời khỏi Đông Hoa môn, lập tức đi về hướng bắc.
Dưới sự truy vấn của Trần Khác, Triệu Tông Tích vẻ mặt thần bí nói:
- Chúng ta hiện tại đang đi đến một nơi mà tất cả nam nhân thành Biện Lương đều muốn đi - “Thiên âm thủy tạ”. Nơi đó không chỉ có phong cảnh đẹp tuyệt vời, quan trọng hơn chính là nữ chủ nhân của nơi đó Đỗ Thanh Sương - Đỗ đại gia, chẳng những có vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, tiếng ca hát lại như tiếng tiên nữ.
Dừng lại một chút lại nói:
- Thực ra ban đầu, chỗ nàng ở gọi là “Minh hương thủy tạ”, sau này những người hiểu chuyện đổi tên thành “Thiên âm thủy tạ”, mọi người đều nói rằng sửa như vậy rất hay.
Nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau, bắt đầu nhắc tới Đỗ đại gia kia, Triệu Tông Tích đột nhiên mất đi dáng vẻ điềm đạm, chững chạc, trên mặt lộ thêm ba phần say mê:
- Trong khoảng thời gian gần đây, làm cho ngươi phải lo lắng đề phòng là do ta không đúng. Hôm nay mời ngươi đi nghe Đỗ đại gia ca hát, coi như là ta tạ lỗi với ngươi.
- Đỗ đại gia?
Vẻ mặt Trần Khác có chút quái dị nói:
- Không ngờ cả ngươi mà cũng bị dọn đi rồi sao?
- Ta…
Triệu Tông Tích không kìm nổi cười:
- Như thế nào mà ngươi lại nghĩ như vậy?
- Khà khà…
Trần Khác không khỏi xấu hổ, tự giễu nói:
- Ta tự mình đa tình, được không vậy?
- Nghe ý tứ này của ngươi, hình như còn có giao tình cùng Đỗ đại gia?
- Không có.
- Đoán là ngươi cũng không có, ngươi cũng chỉ mới đến kinh thành được một thời gian ngắn thôi mà.
Triệu Tông Tích chấp nhận nói:
- Để ta kể cho ngươi nghe, Đỗ đại gia trong thập Hành Thủ ở kinh thành, có tiếng tự sùng bái mình. Nhiều hào khách vung tiền vạn kim cũng không vào được cửa Thiên âm thủy tạ. Ngay cả con cháu hậu duệ quý tộc như chúng ta cũng ít khi được nàng tiếp đãi ở trong nhà.
Đột nhiên dừng một chút, cười cười nói:
- Chỉ có một loại tình huống ngoại lệ, đó chính là khi nàng thử hát ca khúc mới, có thể mời những người tri âm đến nghe và nhận xét…
- Nhìn không ra.
Trần Khác lặng lẽ nói:
- Ngươi không ngờ lại là tri âm của ca tiên.
- Ta…
Triệu Tông Tích tự giễu, cười nói:
- Ta nhiều nhất chỉ có tính say mê ca nhạc, là do Tương nhi muội tử của ta, muội ấy và Đỗ đại gia là bạn tốt.
- Ồ…
Trần Khác gật đầu, thầm nghĩ:
Trần Khác cũng nghe đến ngây ngốc, đây là lần thứ hai hắn nghe Đỗ đại gia ca hát. Lần trước ở nơi khách điếm ồn ào, lại có phần hơi say nên hắn chỉ cảm thấy dễ nghe một chút nhưng không có cảm xúc gì. Nhưng lần này tới đây là để nghe nàng ca hát, cảm nhận tự nhiên khác với lần trước… Đó quả thật là một nữ tử ca hát bằng cả tâm hồn của mình.
Hắn không khỏi vì việc mình lúc trước lỗ mãng mà cảm thấy có chút áy náy…
Kết thúc khúc hát, nữ tử khom người lui lại phía sau rèm, mọi người vẫn còn đang si ngốc không thể tự kiềm chế được mình. Hồi lâu sau, vang lên một tiếng vân bản, nhóm nữ đệ tử của nàng lên đài ca hát mới đưa người nghe quay trở về thực tại.
- Đó là khúc “Ngọc lầu xuân”, hát thật là hay, câu từ cũng tốt, chẳng lẽ do Liễu Thất sáng tác?
Triệu Tông Tích mới hồi phục lại tinh thần, nói.
- Không phải.
Tiểu quận chúa lắc đầu nói:
- Phong cách câu từ không giống Liễu Tam Biến sáng tác, thậm chí không giống bất kỳ một vị sáng tác đương thời nào.
- Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến…
Trương thị khẽ lau khóe mắt nói:
- Câu từ như xé lòng người, không biết do vị si nhân nào sáng tác ra.
- Ừ, có thể nói sau Liễu Tam Biến, Đại Tống ta lại xuất hiện một Tình Thánh rồi.
Triệu Tông Hội tổng kết lại nói.
Trần Khác nghe xong, cảm giác mình như người ăn trộm, đứng ngồi không yên, trên mặt giống như phát sốt, chỉ để ý cúi đầu uống rượu.
Triệu Tông Hội thấy thế hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi cảm giác nghe không hay sao?
- Hay, hay.
Trần Khác khẩn trương gật đầu nói:
- Rất hay.
Nói xong cười gượng nói:
- Tuy nhiên ta không biết cách thưởng thức…
Nói xong liền giơ chén rượu lên:
- Nào nào, uống rượu uống rượu…
Thấy hắn có vẻ chột dạ, mọi người đều hồ nghi, Tiểu quận chúa lại thầm nhủ:
- Huynh ấy làm sao mà như biến thành con người khác?
Rõ ràng rất hiểu ca khúc nhưng lại không thừa nhận, rõ ràng da mặt rất dầy lại lúng túng, nhăn nhó, xem ra trong này tất nhiên có quỷ…
Chính lúc này, thị nữ bẩm báo nói:
- Quận chúa, Đỗ đại gia đến đây.