Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4142 : Cái tát

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


Khi nói chuyện, rèm che được kéo lên. Một cô gái xinh đẹp nho nhã khiến không ai dám nhìn thẳng. Nàng có gương mặt lạnh lùng như một tiên nữ không vướng bụi trần đang nhẹ nhàng bước đến. Nàng chân thành hướng mọi người nói câu vạn phúc, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở một nụ cười nhưng nếu ai chú ý sẽ thấy được nụ cười đó rất miễn cưỡng. Tuy nàng tươi cười lễ phép nhưng không ai biết được trong lòng nàng như thế nào.



Chiếc cổ họng phát ra âm thanh của tự nhiên của nàng, khi nói chất giọng rất mềm mại uyển chuyển, nhưng giọng điệu của nàng lại rất lãnh đạm. Tuy không giống như cự tuyệt người từ ngàn dặm nhưng cũng tạo cho người khác một cảm giác có thể xem nhưng không được đến gần.



Sau khi cùng mọi người chào hỏi qua loa, nàng chỉ trò chuyện với tiểu quận chúa. Còn đám con cháu quý tộc khư khư bên cạnh, lại cho rằng đó như một điều đương nhiên, im lặng ngồi bên lắng nghe. Nếu như Tống Thái Tổ dưới suối vàng mà biết được điều này, cũng phải tức giận bật dậy mà mắng to đám con cháu chẳng ra gì này.



Đỗ Thanh Sương hỏi Tiểu quận chúa có ý kiến gì về giọng hát trong khúc hát cuối cùng không. Tiểu quận chúa biết người ta mời mình đến chính là muốn biết được khuyết điểm, nên suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:

-Bản thân khúc hát này nó đã rất hoàn mỹ rồi. Giọng hát của Đỗ tỷ tỷ cũng rất tuyệt vời rồi nhưng có mấy chỗ lúc xướng ra làm cho người khác cảm giác có chút kỳ quái…

Nói xong nàng nhẹ giọng xướng lại một lần, có chút hiểu ra rồi nói:

-Bài từ này chắc là sử dụng ngôn ngữ địa phương. Dùng tiếng Quan thoại để xướng, đương nhiên rất khó mà hiểu được.



-Chả trách được tỷ đắn đo như thế nào cũng không thể nào nắm bắt chính xác được điệu của nó. Cuối cùng cũng không thể nào biến âm để xướng ra được giai điệu thích hợp.

Đỗ Thanh Sương nghe xong lời nói của Tiểu quận chúa cũng có chút thoải mái.



-Xem ra chỉ có thể tìm ra được người sáng tác. Mời anh ta dùng ngôn ngữ địa phương xướng một lần.

Tiểu quận chúa nói.



-Đành phải như thế thôi…

Đỗ Thanh Sương gật gật đầu rồi cười với Tiểu quận chúa nói:

-Quận chúa cùng các công tử cứ vui chơi thoải mái. Thanh Sương xin cáo lui.

Sau đó cúi đầu vái chào với mọi người rồi lui ra ngoài.



Sau khi ra đến bên ngoài rèm che, nha hoàn đi vào cùng với nàng nói nhỏ bên tai nàng một câu. Đỗ Thanh Sương có hơi chút ngây ra, thấp giọng nói:

-Ngươi không nhìn lầm chứ?



-Tuyệt đối không thể nào nhầm được, người đó rất đặc biệt, nếu gặp được một lần thì sẽ không bao giờ quên.

Nha hoàn đi theo bên người nàng. Đã gặp qua không biết bao nhiều người tài hoa, không biết người nào lại có thể được cô đánh giá như vậy.





Đợi nàng đi ra, Trần Khác thở nhẹ ra một hơi. Người của Triệu gia ngoại trừ Tiểu quận chúa, đều thở nhẹ ra một hơi. Triệu Tông Cảnh cười thầm nói:

-Mỹ nhân này tựa như được khắc bằng băng. Từ xa nhìn vào thì băng thanh ngọc khiết. Nhưng khi đến gần thật sự lại khiến cho người khác cảm giác lạnh giá không chịu nổi.



-Đúng vậy.

Lần này cả hai người ca ca anh ta đều tán thành.



Tiểu quận chúa lắc đầu nói:

-Mọi người cũng không chịu nghĩ lại. Nếu không lạnh lùng như vậy, Đỗ Hành Thủ phải hao phí biết bao nhiêu tinh lực chuẩn bị xã giao, thì làm sao có thể chuyên tâm vào âm nhạc được? Ngược lại nếu núi băng như thế, không ai sẽ đi trách tỷ ấy thiếu lễ tiết.



-Cũng rất có lý!
Thập Lục Lang bây giờ mới phát hiện ra mình đã bị lừa. Bọn chúng từ trước đến giờ ngang ngược ở trong kinh thành, chưa bao giờ bị như vậy. Nhất thời hận không thể bạt tai Trần Khác vài cái.



Trần Khác cũng đang chờ đợi. Chỉ cần bọn chúng dám ra tay trước. Thì hắn chắc chắn sẽ khiến ngay cả mẹ… à không, ngay cả Vương phi cũng đều không nhận ra được bọn chúng.



Lúc này bất ngờ một tiếng quát dịu dàng vang lên:

-Triệu Tông Sở, ngươi muốn chết sao?



Nghe âm thanh kia, Thập Lục Lang lập tức dừng tay lại. Giống như trái bóng bị xì hơi, nhìn về phía phát ra âm thanh nói:

-Đại tỷ, việc này mà tỷ cũng quản sao?



Người lên tiếng là một nữ tử mặc áo lam, dáng người cao gầy, gương mặt lạnh lẽo. Không phải cô nương kia còn là ai nữa, cặp mắt xếch của nàng lộ ra hàn quang nói:

-Như thế nào, các ngươi không phục sao?



-Phục, phục…

Bởi vì chuyện thị nữ Tiểu Hoàn bị mất tích. Liễu cô nương giận chó đánh mèo lên Thập Lục Lang có cấu kết với Vô Ưu Động, hung hăng đánh bọn chúng một trận. Thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của nàng, tiểu tử này còn chưa có gan cãi lại.



Y buông cổ áo của Trần Khác ra, thấp giọng nói:

-Tiểu tử, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.



-Lời này nên dành cho ngươi.

Trần Khác thản nhiên nói.



-Ngươi có ý gì?

Thập Lục Lang trong mắt chợt lóe hung quang nói.



-Lần sau sẽ biết thôi.

Trần Khác cười lạnh nói.



-Chúng ta đi…

Mấy đứa con trai của Nhữ Nam Quận Vương ào ào bỏ đi.



Liễu cô nương lại dẫn theo một đám tỷ muội đứng vào chỗ của bọn chúng.



-Đa tạ…

Mặc dù tức giận tiểu cô nương nhiều chuyện. Nhưng Trần Khác vẫn thi lễ cảm tạ việc đã có ý giúp đỡ mình.



Trả lời hắn lại là một cái tát rất kêu.