Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4143 : Gặp mặt lão Bao
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
Ở trên xe ngựa đưa hắn trở về. Trần Khác dùng một túi chườm nước đá bưng trên gò má. Ngồi yên một chỗ, sắc mặt muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.
Hắn hôm nay đã bị như vậy, đi lầu Phong Nhạc uống rượu cũng chỉ đành để hôm khác. Triệu Tông Tích cho các huynh muội mình về phủ trước, còn bản thân thì đưa Trần Khác về nhà.
-Thật có lỗi, không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
Triệu Tông Tích trong lòng rất áy náy nói:
-Nếu biết cô ấy cũng ở đây, ngay cả cửu thiên tiên nữ xướng ca, ta cũng sẽ không kéo ngươi tới nghe.
-Việc này cũng không liên quan gì đến ngươi.
Trần Khác ngầng đầu lên cười nói:
-Chỉ có thể trách ta xui xẻo gặp phải bà nương điên kia.
-Ngươi cũng không cần quá để ý, ở đây cả trai lẫn gái, người bị cô ta đánh cũng không ít.
Triệu Tông Tích cười khổ nói:
-Cho nên việc bị cô ta đánh, mọi người sẽ thông cảm, cũng không có ai chê cười đâu.
-Đúng là biến thái mà.
Trần Khác thở ra một hơi dài nói :
-Cũng không biết cô ta phát điên chuyện gì?
Sau khi đánh xong, bà nương kia liền không nói nói một lời bỏ đi. Khiến Trần Khác ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Triệu Tông Tích cuối cùng cũng không kiềm được nói:
-Tuy nhiên cũng phải nói. Cô ta đánh ngươi là bình thường, không đánh mới là lạ đó.
-Ngươi nói vậy là có ý gì?
Trần Khác nét mặt sa sầm lại, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này. Bị một nữ nhân tát trước mặt mọi người đều vô cùng nhục nhã. Không nghĩ tới còn bị Triệu Tông Tích nói lời châm chọc.
-Ngươi có biết lúc trước vì sao mọi người tranh nhau mời ngươi không?
Triệu Tông Tích thở dài, thật tình nói:
-Kỳ thật việc tự điển, đối với đám không có học thức này, thực ra không có chút sức hấp dẫn nào. Cái bọn họ thật sự muốn nhìn, là nam nhân đáng thương đã bỏ rơi Liễu Nguyệt Nga...
-Ta cũng chỉ biết vô sự xum xoe, phi gian tức đạo!
Trần Khác cầm túi chườm nước đá xoa xoa nhẹ:
-Nhưng việc này có quan hệ gì với cô ta chứ?
-Quan hệ lớn…
Triệu Tông Tích vẻ mặt quái dị, muốn cười nhưng lại không dám cười nói:
-Bởi vì cô ta chính là Liễu Nguyệt Nga.
Trần Khác không khỏi kinh ngạc nói:
- Cái gì? Cô ta không phải là họ Lưu sao?
Loại cảm giác này quả thực rất kỳ diệu. Tuy rằng lỡ mất dịp tốt gặp Liễu Tam Biến và Phạm Văn Chính. Nhưng có thể xem Bao Hắc Tử rửa mặt cũng không tệ.
Bao Chửng rửa mặt xong rất nhanh. Dùng khăn mặt lau mặt sạch sẽ. Ngồi ở bên cạnh Trần Khác nói:
-Lão phu rất thích ngươi.
…
Ông nói một câu không đầu không đuôi. Trần Khác cũng nói một câu không đầu không đuôi:
-Học trò cũng rất thích Bao đại nhân.
-Ha ha ha ha,
Bao chửng vân vê chòm râu của mình cười rộ nói:
-Ngươi thích lão phu ở điểm gì?
-Chính là ngay thẳng, ghét ác như ghét thù!
Trần Khác vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn nói.
Thần sắc Bao Chửng khẽ động, vuốt chòm râu lại nói:
-Ngươi có biết lão phu thích ngươi ở điểm gì ko?
-Không biết ạ.
-Ngươi có tâm tính như là nghé con mới sinh không sợ hổ mà.
Bảo Chửng mắt lộ ra vẻ tán thưởng nói:
-Khi lão phu còn trẻ, cũng có tính tình giống như vậy. Không cần biết ngươi là Thiên Vương hay là Bồ Tát Phật Tổ. Chỉ cần ta cho rằng không đúng thì sẽ lớn tiếng nói ra. Cho dù có người kề dao vào cổ cũng sẽ không chút nhíu mày.
Nói xong giọng ông lại như chuông đồng vang lên:
-Triều Đại Tống này, nhìn bề ngoài rất phồn vinh thịnh vượng. Nhưng thật ra loạn trong giặc ngoài. Quan văn võ trong triều đa số là người già nua, bảo thủ. Chỉ có tuyển chọn thêm những nhân tài tuổi trẻ mới có thể có hi vọng!
-Lão đại nhân mới là trụ cột của triều đình.
Trần Khác lập tức nịnh bợ. Hắn còn rất nhiều chuyện liên quan đến Vô Ưu Động cần lão tiên sinh đứng ra đối phó.
-Lão phu xương cốt đã già, còn có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày?
Bao Chửng lắc đầu nói:
-Người trẻ tuổi các ngươi cần phải mau trưởng thành, bằng không lão phu sẽ chết không nhắm mắt.
Trong khi đang nói chuyện, có một âm thanh từ bên ngoài truyền vào:
-Bẩm Phủ Doãn đại nhân, các vị Tướng quân đã đến rồi.
-Ồ?
Bao Chửng xoay đầu qua nói:
-Mau mời vào!