Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4150 : Phẫu thuật
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
-Trước tiên Đại phu phải khử trùng đã.
Trần Khác nhìn lão Đại Phu nói:
-Nếu lỡ nhiễm trùng thì sao?
Người đời Tống không hiểu biết về sinh vật học như vi khuẩn, tự nhiên cũng không hiểu được lời của hắn. Lão Đại phu nhìn hắn nói:
-Khử trùng, nhiễm trùng… là cái gì?
-Tay con người rất bẩn, nếu trực tiếp đụng vào miệng vết thương thì cho dù ông có băng bó tốt thế nào cũng có khả năng xảy ra nhiễm trùng. Nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao, miệng vết thương bị thối rữa, cuối cùng sẽ gây ra tử vong.
Trần Khác cố hết sức dùng những ngôn ngữ dễ hiểu phiên dịch lại thuật ngữ của Tây y.
-Việc này lão phu hiểu.
Lão Đại phu gật gật đầu nói:
-Ngươi xử lý miệng vết thương trước, lão phu sẽ đi rửa tay.
Nói xong liền quay lại chỉ một binh lính nói:
-Mang một chậu nước ấm đến đây.
-Cho thêm một muỗng muối nhỏ vào trong nước.
Trần Khác bổ sung nói.
Lão Đại phu lắc đầu nói:
- Không thêm, cái gì cũng không thêm. Chỉ cần nước ấm là được.
-Sau này nhớ kỹ, nước muối có thể tiêu độc khử trùng, tránh bị nhiễm trùng…
Trần Khác lại phải giải thích, một bên chỉ giáo cho Đại phu, một bên nói với binh lính:
- Ngươi làm theo lời ta nói là được.
-Vậy ta cũng không quản nữa.
Lão Đại phu bĩu môi nói:
-Cũng không phải thịt muối mà muốn thêm muối…Ai ui, này…
Trả lời lão là một nắm đấm lớn của Trần Khác:
- Nói những lời châm chọc như vậy nữa, có tin ta đánh đại phu ông thành gấu mèo không?
Lão Đại phu tuy rằng rất muốn hỏi “Gấu mèo là cái gì..?” Nhưng lão Đại phu đang che mắt trái, lại lo cho mắt phải nên không dám lại chọc giận tên thô bạo này nữa. Lão chuyển sang Liễu Nguyệt Nga nói:
-Cô nương còn muốn nói chuyện gì?
-Xin mời một vị nữ đại phu đến…
Liễu Nguyệt Nga sắc mặt trắng bệch, tóc từng sợi từng sợi dính chặt và trán.
Trần Khác khuyên nhủ nói:
-Lương y như từ mẫu. Đến lúc này rồi mà còn chú ý đến những việc này.
-Nữ Đại phu ở thành Biện Kinh chỉ xem sản khoa và phụ khoa.
Lão Đại phu vân vê chòm râu nói:
-Chỉ sợ cả Đại Tống cũng không có nữ Đại phu ngoại khoa.
-Vậy… Để cho hắn làm…
Liễu Nguyệt Nga nhìn Trần Khác, cắn chặt môi dưới lại nói:
-Ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ không bắt ngươi chịu trách nhiệm.
Trần Khác cũng không để ý tới nàng, nói với lão Đại phu:
-Tính tình của cô ta là như vậy đó. Đại phu cũng đùng để ý tới.
-Đánh hai mắt vãn bối đen lại, biến thành con gấu mèo ấy.
-Lão phu cũng không đánh lại đâu.
Lão đại phu cười ha hả nói:
-Ngươi nếu có rảnh thì đến gặp lão phu nói chuyện một chút về việc cái gì là tiêu độc, cái gì là nhiễm trùng đi? Lão phu cảm thấy ngươi nhất định có đạo lý riêng.
-Đại phu tọa quán ở đâu?
- Thái y viện…
-Ách, địa vị cũng thật lớn nha…
-Hay là ngươi nói cho ta biết chỗ ở của ngươi, lão phu sẽ đi tìm ngươi.
Vương Duy Nhất tủm tỉm cười đứng dậy nói:
-Tiểu nương tử của ngươi rất tốt, xem bộ dạng của cô ấy chắc chắn sẽ một lòng với ngươi.
-Lão là thầy thuốc chứ không phải người xem tướng.
Trần Khác buồn bực nói:
-Không nên đùa như vậy được chứ?
-Lão phu phải đi rồi.
Lão Đại phu dặn dò nói:
-Trong một tháng không được kêu to hay cười to, không được ăn đồ cay, cũng không được ăn hải sản, không được uống rượu… Mỗi ngày đều phải thay đổi dược bố. Nếu không bên trong vết thương sẽ không lành thịt.
Liễu Nguyệt Nga đã khôi phục lại một ít sức lực, muốn đứng dậy đưa tiễn.
-Mau đỡ lấy cô ấy, nếu không cẩn thận sẽ làm vết thương bị nứt ra.
-Mong Vương Đại phu sẽ giữ bí mật dùm ta…
-Tất nhiên.
Đợi lão Đại phu rời đi, Trần Khác kêu hai người tùy tùng của Liễu Nguyệt Nga vào… Vốn một người trong đó phải về nhà báo tin, nhưng lại bị Liễu Nguyệt Nga gọi lại, cho nên đến bây giờ Liễu gia vẫn chưa biết được tình hình của nàng hiện giờ.
-Đi lấy một tấm ván cửa, đưa tiểu của các người về.
-Không cần…
Liễu Nguyệt Nga đứng lên, lấy áo choàng quấn quanh người nói:
-Ta có thể tự mình đi.
Nói xong liếc mắt nhìn Trần Khác thật sâu rồi nói:
-Ta sẽ nhanh chóng trả lại canh thiếpcho ngươi.
canh thiếp : Lá thiếp biên tên, tuổi (nhân trong thiếp có biên tuổi, tức niên canh, nên gọi là canh thiếp). Theo hôn lễ xưa, khi bắt đầu dạm hỏi, nhà trai, nhà gái trao đổi canh thiếp của trai gái để đính ước với nhau.
-Cảm ơn.
Trần Khác ôm quyền nói:
-Ta cũng sẽ báo đáp ơn cứu mạng của cô!
-Không cần.
Liễu Nguyệt Nga lắc đầu nói:
-Ta vốn là giúp chính ta…