Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4155 : Hai cha con sinh ra làm cái túi dự phòng

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Nói đến cũng thật sự là tạo hóa trêu người, phụ tử Triệu Tông Tích hai đời người nhưng lại trải qua tao ngộ giống nhau, cuộc đời không thể thừa nhận thương đau.



Chuyện xưa của Triệu Tông Thực đã nói qua từ trước, từng làm cái túi dự phòng, được đón vào cung nuôi dưỡng, nhưng sau khi Thái tử ra đời lại bị đưa trở về… Khoảng thời gian đó không những không vui mừng chút nào, còn làm cho tinh thần y bị tổn thương thật lớn.



Mà cha y là Triệu Doãn Nhượng thì chỉ hơn chứ không kém chút nào, dù sao Triệu Tông Thực ở thời điểm bị tổn thương vẫn còn nhỏ tuổi, không nhớ rõ ràng lắm, nhưng Triệu Doãn Nhượng khi đó đã tới tuổi thích nằm mơ rồi. Năm đó, đứa con cả của tiên đế là Chu Vương sau khi qua đời, Chân Tông hoàng đế đã dùng lễ tiết dành cho Hoàng tử để nghênh đón Triệu Doãn Nhượng vào trong cung nuôi dưỡng, cứ thế cho đến Triệu Doãn Nhượng vừa tròn mười tuổi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giang sơn Đại Tống triều sẽ do Triệu Doãn Nhượng hưởng thụ.



Nhưng mà ngàn vạn lần không ngờ tới, Lưu Nga lại nhường cho một cung nữ sinh ra đương kim hoàng đế Triệu Trinh cho Chân Tông.



Người ta đã có hàng chính hiệu, thì tất nhiên sẽ không cần đến hàng nhái như Triệu Doãn Nhượng nữa. Sau khi Triệu Trinh tròn một tuổi, Triệu Doãn Nhượng ngay lập tức bị trục xuất khỏi hoàng cung. Giấc mộng hoàng quyền quay đi quay lại đã trở thành hư vô, gây ra mối hận thực sự không thể xóa mờ…



Sau những năm tháng đó, tuy rằng Chân Tông hoàng đế cố gắng hết sức bồi thường cho Triệu Doãn Nhượng, nhưng trên đời này còn có cái gì có thể bồi thường cho sự thống khổ của việc mất đi ngôi vị Hoàng đế? Lão điên cuồng sinh ra hai mươi tám con trai, hai mươi bốn con gái… Đây là mới chỉ tính những đứa còn sống, còn có những đứa bị chết non, tổng cộng có khi phải lên tới một trăm đứa, chẳng lẽ không vì để trả thù Chân Tông hoàng đế và đương kim hoàng thượng?



Nhìn đi, các ngươi sinh con trai còn khó hơn lên trời, còn ta thì ngay cả con mình có khi còn không nhận biết được hết! Hâm mộ đi, ghen tị đi, lão già không có người nối dõi!



Ai ngờ đâu, ba mươi năm sau, con lão là Triệu Tông Thực lại một lần nữa trở thành “cái túi dự phòng” vẻ vang, hơn nữa cũng lại bị đuổi ra khỏi cung giống như năm xưa. Trong những năm tháng mười năm dài đằng đẵng đó, phụ tử Triệu Doãn Nhượng vẫn sống trong sự chờ đợi nóng bỏng rồi lại gặp phải sự mất mát lớn lao.



Mỗi một vị Hoàng tử sinh ra đều làm cho bọn họ như lâm vào ngày tận thế, mỗi một vị Hoàng tử qua đời đều làm cho bọn họ như vừa được tái sinh. Có thể tưởng tượng được, năm nay trong lễ mừng năm mới, khi Hoàng đế Triệu Trinh bệnh tình nguy kịch thì hai phụ tử có bao nhiêu sự vui mừng – Nếu Triệu Trinh bệnh nặng không qua khỏi thì ngôi vị Hoàng đế kia cuối cùng cũng rơi vào nhà bọn họ!



Mặc dù sau đó Triệu Trinh lại khỏi bệnh, nhưng hai phụ tử Triệu Doãn Nhượng vẫn tràn đầy tin tưởng, việc này không phải rõ ràng hay sao? Theo tất cả mọi người, Hoàng đế đã hơn năm mươi tuổi vẫn không có con trai, từng trải qua bệnh nặng, đã không thể không lập tôn thất làm người kế vị. Tôn thất đó, chỉ có Tông Thực mà thôi…



Nhưng không ngờ, hoàng đế Triệu Trinh xưa nay vẫn luôn lắng nghe lời phải mà giờ lại lựa chọn kiên trì không chịu. Triệu Trinh dùng phương thức như vậy để cảnh cáo quần thần, cảnh cáo phụ tử Triệu Doãn Nhượng, làm cho Triệu Tông Thực cảm thấy vô cùng uể oải.



Lão cha Triệu Doãn Nhượng – Vị Vương gia suốt đời chăm chú nhìn ngó ngôi vị Hoàng đế, lại đi an ủi đứa con của mình, nói:

- Trong Đại Tống triều, không ai có thể làm theo ý mình muốn, kể cả Hoàng đế cũng như vậy. Nếu Triệu Trinh vẫn kiên trì không lập Trữ, đó là không để ý đến tổ tông, quốc gia, không thể nghi ngờ sẽ làm đoạn tuyệt với quần thần. Dần dần cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ đứng ở thế đối lập với Triệu Trinh. Đến lúc đó thì Triệu Trinh cũng chỉ có thể phục tùng mà thôi.

Khuôn mặt khô héo như vỏ cây của lão cũng lộ ra vẻ tươi cười khó gặp, nói:

- Con không cần lo lắng việc Triệu Trinh sẽ làm khó con. Chỉ cần con lên làm Thái tử, Triệu Trinh sẽ phải tận tâm tận lực mà nịnh hót con. Đây chính là sự thương tâm của lão tuyệt hậu!



- Chúng ta chỉ cần lấy tĩnh chế động, xem Triệu Trinh từng bước một đi vào tuyệt lộ như thế nào.

Lão Vương gia cười đến mức ho khan lên một tiếng, dường như trên đời này không còn có chuyện nào vui hơn:

- Yên tâm đi, qua lần thứ hai sẽ không thể có lần thứ ba nữa, ngôi vị Hoàng đế nhất định sẽ thuộc về chúng ta.



Tuy rằng Triệu Tông Thực có tính tình kiên nhẫn, nhưng dù sao y cũng chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi, không kìm nổi nói:

- Phụ thân đừng quá sơ suất, con thấy Tông Tích bên kia thế đang mạnh, phế trưởng lập thứ dù sao vẫn là việc có thể xảy ra, tiên đế cũng không phải là con cả mà cũng được lên làm Hoàng đế đó thôi ạ?




- Lão thái gia nhà ta lúc này không có ở nhà, trong nhà đều là nữ quyến, không tiện gặp khách.

Bọn thị nữ vẻ mặt sương lạnh nói.



- Tào phu nhân đâu?



- Đang nói chuyện cùng với Lão thái quân nhà ta, ngươi ngoan ngoãn chờ đợi đi.



- Vậy gọi Liễu Nguyệt Nga ra đây, ta đang có chuyện tìm cô ta.

Trần Khác nói, hắn cũng không trông cậy vào việc bọn thị nữ sẽ đáp ứng, ai ngờ đâu bọn họ lại đáp ứng ngay.



Bọn thị nữ âm thầm cười lạnh, xem cô nương nhà ta, không đánh cho ngươi ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra mới là lạ.



Ngay lập tức có người chạy đến tú lầu của Liễu Nguyệt Nga, thở hồng hộc nói:

- Cô nương, tên tiện nam nhân không biết tốt xấu kia đến rồi.



So với vài ngày trước, Liễu Nguyệt Nga lại gầy yếu đi một vòng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt, nghe vậy ngây người nói:

- Cái gì mà tiện nam nhân?



- Chính là cái tên Trần Tam kia!



- Hắn đến đây?

Liễu Nguyệt Nga bối rối một trận, nói:

- Tới làm gì?



- Ai mà biết được, là Tào phu nhân dẫn hắn tới.

Thị nữ líu ríu nói:

- Tào phu nhân bị lão thái gia và thái phu nhân giữ lại, cho hắn chờ đợi một mình ở phòng khách đã một canh giờ rồi.



- Ôi, gia gia thật sự là hồ đồ…

Liễu Nguyệt Nga thở dài, đứng dậy nói:

- Ta đi xem sao.