Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4156 : Phích nước nóng
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Trần Khác nghênh cổ trông mong, rốt cuộc nhìn thấy cái dáng cao gầy kia, không khỏi có chút kinh ngạc… Chắc là đang ở nhà, nên Liễu Nguyệt Nga không mặc bộ võ sĩ bó sát người kia, mà là một bộ quần áo rộng màu lam. Tóc đen dài được dùng kim trâm búi lên ở sau đầu. Làn da trắng nõn, có chút mảnh mai, không giống như nữ cường nhân lúc trước.
- Sao ngươi lại tới đây?
Liễu Nguyệt Nga thấy thấy hắn, nhíu mày hỏi.
- Ta cũng không phải là sói.
Trần Khác đứng lên nói:
- Tất nhiên là muốn đến thăm …
Bốn chữ ‘vết thương của cô’ còn chưa nói ra, đã bị Liễu Nguyệt Nga trừng mắt một cái, lời nói đành phải nuốt vào.
- Ta vẫn khỏe, không cần ngươi quan tâm.
Thần sắc Liễu Nguyệt Nga có chút lãnh đạm nói:
- Nếu ta đã nói giúp ngươi đòi lại thiếp canh, ta nhất định sẽ làm được. Ngươi không cần phải ra mặt. Nếu không có việc gì khác, mời ngươi trở về đi.
- Ngươi coi ta là ai?
Trần Khác lắc đầu nói:
- Dám làm dám chịu, ta Trần Tam Lang ở bất cứ lúc nào cũng sẽ không nấp ở phía sau nữ nhân.
- Ngươi có đi hay không?
Liễu Nguyệt Nga nhướng lông mày, đi tới gần.
- Trước khi sử dụng bạo lực, ngươi phải xem xét lại tình trạng sức khỏe của mình. Tránh cho va chạm vào vết thương.
- Ta dùng một tay cũng có thể đối phó với ngươi!
Liễu Nguyệt Nga hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải lên đánh về phía bả vai của Trần Khác.
Nhưng động tác của nàng, rõ ràng so với bình thường chậm hơn rất nhiều. Trần Khác không né tránh, bắt lấy tay nàng, cười nói:
- Ta đã nói, cô lại không tin…
Còn chưa dứt lới, hắn nhìn thấy trên trán của Liễu Nguyệt Nga đã đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Không khỏi chau mày nói:
- Cô thực sự muốn thế nào?
- Liên quan gì tới ngươi?
Liễu Nguyệt Nga muốn giãy ra, nhưng cả người đều đau đớn, khiến nàng mất đi vẻ mạnh mẽ thường ngày.
- Nói lời vô nghĩa, ngươi nếu thay người khác chặn mũi tên, ta quan tâm ngươi làm gì?
Trần Khác trầm giọng nói:
- Nhanh tìm một căn phòng yên tĩnh chút.
…
Liễu Nguyệt Nga bướng bỉnh ngẩng đầu, không nói một lời.
- Nếu không ta sẽ hô to nói ra sự thật.
Trần Khác chưa bao giờ thiếu biện pháp. Nếu cọp mẹ sợ người trong nhà biết thương thế của nàng, thì dùng biện pháp này.
- Đê tiện.
- Ngươi nói đúng.
Liễu Nguyệt Nga gật gật đầu, dường như quên đau đớn nói.
- Hơn ba trăm người so với một người, cô nói là nên cứu hay là không?
- Nên…
Liễu Nguyệt Nga gật đầu, rồi lại lắc đầu nói:
- Nhưng ta không quen biết họ.
- Vì một người quen biết, mà có thể hy sinh hơn ba trăm người?
Trần Khác lặng lẽ cười nói:
- Vậy thì thế giới này, cũng quá ác nghiệt đi.
Trần Khác nói xong, đưa một tấm lụa đến trước miệng của Liễu Nguyệt Nga nói:
- Ngậm lấy.
-…
Liễu Nguyệt Nga vừa muốn nói chuyện đã bị nhét vào miệng. Nàng muốn kháng nghị thì một cảm giác đau đớn thấu xương truyền tới. Khiến nàng chảy nước mắt nước mũi không ngừng.
- Cố nhịn!
Trần Khác đưa tay trái cho nàng cầm, nàng dùng hết sức bám vào.
Miệng vết thương thực chất sẽ không cùng chỗ với vải buộc vết thương. Sau khi Trần Khác dùng nước muối tẩm miếng vải, liền dùng ngân châm chậm rãi móc ra.
Trong lúc này, Liễu Nguyệt Nga đã hết sức cố gắng nhịn đau, một chút cũng không cử động mới khiến hắn có thể thành công nhanh chóng…
Sau khi lấy hết ra tấm vải, Trần Khác mới thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán nói:
- Đã được rồi.
Liễu Nguyệt Nga nhổ tấm vải trong miệng ra, khóc ròng nói:
- Hic, hic, đau chết mất…
Đám thị nữ dưới lầu ngơ ngác nhìn nhau. Trong lòng tự nhủ, cô nương vì sao lại liên tục rên rỉ, rồi lại hô đau?
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, bọn thị nữ không dám lên tiếng cảnh báo.
- Mở cửa!
Vừa nghe thấy thanh âm này, liền biết là lão thái gia.
Thảo nào bọn thị nữ không dám hé tiếng…
Tiếng đập cửa ngày càng mạnh, nhưng không thấy trả lời. Tính tình của lão thái gia nóng nảy, liền đạp mạnh một cước, chốt cửa liền bị văng ra.
- Thái gia tới.
Bọn thị một mặt hô to để đánh động bên trên, một mặt nhanh chóng lao lên, nhưng liền bị lão nhân đẩy ra, hùng hổ lên lầu.