Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4157 : Đao của Liễu lão thái gia
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Liễu lão thái gia là con của cuồng nho Liễu Khai.
Liễu Khai là tổ sư khai sơn về cổ văn của Tống triều. Ngay cả Âu Dương Tu đều phải gọi ông ta một tiếng tiền bối. Nhưng Liễu Khai lại nổi tiếng vì tính cách cuồng dã của ông ta.
Năm mười ba tuổi, ông ta từng rút kiếm giết một tên trộm. Người đời lúc đó coi ông ta là Liễu phong tử (kẻ điên) với tính cách mạnh mẽ, ghét ác như thù, giết người không chớp mặt. Đến khi ông ta làm đến chức tri phủ Nhuận Châu, ở địa phương có một người tên là Tiền Cung Phụng, là hậu nhân của Ngô Việt Vương Tiền Lưu. Liễu Khai nghe danh tiếng liền tới bái kiến, vừa lúc gặp Tiền Cung Phụng phụng mệnh vào kinh.
Bởi vì từ lâu đã nghe thấy ác danh của Liễu Khai, Tiền Cung Phụng lúc gần đi, đã dặn đứa con, một khi Liễu Khai tới, cần phải cẩn thận ứng đối, tránh chọc giận vị hung thần này. Cho nên con của Tiền Cung Phụng liền coi Liễu Khai như thượng khách, dẫn ông ta vào nhà chơi.
Ở phía sau viện, đúng lúc đụng phải một vị nữ tử tuyệt sắc, Liễu Khai liền hỏi nàng này là ai? Con trai của Tiền Cung Phụng trả lời ‘Là em gái của ta’. Liễu Khai mừng rỡ nói:
- Vợ của ty chức mất đã lâu, mong rằng có thể lấy nàng ấy làm kế thất.
Con của Tiền Cung Phụng làm sao dám làm chủ việc này, vội nói:
- Để ta trước viết thư cho gia phụ. Nếu gia phụ đồng ý, mới dám bàn tới việc hôn nhân của xá muội.
Liễu Khai bất mãn nói:
- Dùng tài học của Liễu Khai ta, không có nhục lệnh muội.
Liền cưỡng chế đặt lễ đính hỏi.
Mười ngày sau, đám cưới liền được tổ chức. Tiền công tử không dám kháng cự, viết thư nói cho ở phụ thân ở kinh thành. Tiền Cung Phụng nhận được tin liền xin thượng điện, tố cáo việc Liễu Khai cướp con gái tới Thánh Thượng.
Chân Tông Hoàng đế lại nói:
- Khanh cũng biết Liễu Khai là sĩ tử hào kiệt. Con gái của khanh có thể được gả cho anh ta, coi như là tình đầu ý hợp. Ta phải mừng cho khanh mới đúng.
Tiền Cung Phụng không dám nói nữa, bái tạ rời đi.
Liễu lão thái gia không có kế thừa tài văn chương của cha, nhưng lại học được tính cách thô bạo. Lúc tuổi trẻ, lão thái gia không thích đọc sách, chỉ thích cầm đao múa võ. Chiến tranh giữa Tống và Hạ bùng nổ, ông ta liền dẫn theo hai đứa con trai, dấn thân vào trong quân, ác chiến Tây Bắc. Sau trận chiến ở Tam Xuyên Khẩu, đứa con cả bị tử trận. Cuộc chiến Định Châu, đứa con thứ cũng đi theo và tử trận, mà ông ta thì bị thương hơn hai mươi chỗ, tên bắn khắp mình, lại như kỳ tích còn sống sót.
Sau khi trở về kinh thành, quan gia bảo ông ta cởi áo ra, nhìn thấy những vết sẹo ghê người kia, Triệu Trinh lệ nóng lưng tròng nói:
- May là lão tướng quân không ảnh hưởng tới tính mạng.
- Nếu có thể đổi được một đứa con trai.
Liễu lão thái gia bình tĩnh nói:
- Vi thần tình nguyện chết để đổi.
Quan gia liền ảm đạm. Ba năm chiến tranh Tống Hạ, gần một trăm ngàn hồn cốt anh dũng bị táng ở tây thùy. Có bao nhiêu người đầu bạc tiễn người đầu xanh đây? Cái giá phải trả cho chiến tranh thực sự quá đắt…
Về sau, quan gia bổ nhiệm ông ta làm Điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ. Liễu lão thái gia vì hai con trai đều chết, thống khổ kiên quyết xin miễn ý tốt của Hoàng đế, về nhà an dưỡng tuổi già. Chuyên tâm nuôi nấng đứa cháu gái duy nhất của mình.
Với ông ta mà nói, Liễu Nguyệt Nga giống như tâm can của mình. Cho nên nghe thấy tiếng kêu đau kia, phản ứng của ông ta không cần nói cũng biết…
Lão thái gia ba bước làm hai, chạy nhanh lên lầu. Liền thấy cháu gái đang mặc một cái áo lót ngồi ở trước bàn. Ở chỗ sườn trắng bóng có một vết thương do mũi tên cắm vào, nhìn rất chói mắt. Vị lão nhân vốn đã từng bị các loại binh khí đâm vào này, rất quen thuộc loại vết thương của cháu gái, thấy vậy ông liền giống như một đầu sư tử vô cùng phẫn nộ.
- Vãn sinh là tiến vào từ cửa trước. Đã ở phòng khách uống trà, sau đó được Liễu cô nương mời vào.
- Ngươi coi lão phu là không tồn tại sao?
Liễu lão nhân đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm trúc đao mạnh mẽ chém tới phía sườn của Trần Khác.
Nếu ông ta trẻ ra mười tuổi, là có thể đánh gãy xương sườn của Trần Khác. Nhưng năm tháng không chừa một ai. Hiện giờ Trần Khác còn kịp dùng trúc đao đỡ trước ngực, ngăn cản một kích này, còn mỉm cười nói:
- Quý phủ nữ đã nói, lão thái gia đã đi ra ngoài có việc.
- Ngươi…Thực là một kẻ dẻo miệng.
Liễu lão nhân rơi vào tình thế dùng tảng đá đập chính chân mình, liền kêu lên một tiếng ồm ồm nói:
- Ngươi đến làm gì?
Lúc nói chuyện, lưỡi đao đã dọc theo sống đao của Trần Khác, vỗ mạnh xuống. Trúc đao không có phần che tay, Trần Khác đành phải buông đao xuống. Miệng cũng không nhàn rỗi nói:
- Thăm hỏi cháu gái lão.
- Các ngươi có quan hệ gì?
Lão nhân thấy một kích có hiệu quả, lại muốn thừa cơ tấn công. Nhưng phát hiện Trần Khác chụp được trúc đao của ông ta trong tay. Đây không phải là trong truyền thuyết tay không bắt dao sắc, mà là lợi dụng trúc đao không có sắc, công nhiên đùa giỡn lưu manh.
- Vô sỉ.
Liễu lão nhân cả giận nói.
- Như nhau cả thôi!
Trần Khác chợt nghiêm mặt nói:
- Cô ấy đã cứu vãn sinh một mạng. Một mũi tên kia, vốn là bắn tới vãn sinh.
Không nói những lời này thì thôi, chỉ thấy Liễu lão nhân nghe được lời này, khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng, buông lỏng tay, thiếu chút nữa làm Trần Khác lảo đảo.
Lão nhân bỏ trúc đao, rút ra một thanh trường đao sáng như tuyết phía sau, hai mắt như bốc hỏa nói:
- Hóa ra vì ngươi mà cháu gái ta mới bị thương, để lão phu xử ngươi trước rồi nói sau.
Trần Khác biết, tuy lão nhân này đã tuổi già sức yếu, nhưng một khi đao đã trong tay, chính mình sẽ không phải là đối thủ của ông ta. Hắn liền bỏ trúc đao trong tay, xé vạt áo, lộ ngực ra nói:
- Đến đây đi.
- Tiểu tử, trò khích tướng vô dụng thôi.
Lão nhân dừng thanh đao lại, thanh đao đã để trước ngực của Trần Khác:
- Ngươi thách lão phu không dám đâm sao?
Trần Khác nhắm mắt lại, ý tứ rất rõ ràng, đến đây đi.
Liễu lão nhân giơ đao, nhưng lại ngập ngừng…