Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4162 : Đối sách
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
- Thiệu tiên sinh có tính số mạng cho ông ấy.
Trần Khác trong lòng thầm than, hắn không nói hắn biết lịch sử, đành lấy Thiệu Ung ra để nói chuyện. Nói xong trong tay lộ ra đồng tiền nói:
- Lúc Địch nguyên soái bình Nam, Thiệu tiên sinh đã xa xa nhìn mặt ông ấy, lúc đó con vừa hay ở bên cạnh.
Âu Dương Tu cầm lấy đồng tiền vàng đó nhìn triện thể trên mặt, quả thật là đồng tiền vàng Thiệu thị hiếm có, liền hỏi:
- Thiệu tiên sinh nói thế nào?
- Ông ta nói, Địch nguyên soái ngày thường diện mạo tuyệt hảo, chỉ là ấn đường có sẹo, nếu không loại bỏ đi, trong mạng số sẽ có một kiếp ứng lên bổn mạng.
Trần Khác sớm nghĩ được lý do thoái thác, mắt cũng không chớp nói:
- Kiếp này chính là Quỷ Môn Quan, chỉ có vương khí của Biện Kinh mới có thể ngăn chặn sát khí trong mạng của ông ta.
- Địch Hán Thần năm năm nay bốn mươi chín...
Âu Dương Tu sắc mặt âm tình bất định nói:
- Thiệu tiên sinh thật là nói như vậy?
- Sư phụ có thể viết thư chứng thực.
Trần Khác vẻ mặt thản nhiên nói, cái gọi là chỗ quân tử có thể bắt nạt, chuyện này Âu Dương Tu sao có thể hỏi ra miệng chứ?
Lão Âu Dương bị Trần Khác nói có chút mộng mị, con cá cắn câu cũng không quan tâm, sau một hồi lâu mới nói:
- Ý của con là?
- Địch nguyên soái là Xu tướng, đi hay ở chỉ Quan gia mới có thể quyết định.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Con sợ nhất là có người lấy ví dụ Thái Tổ để nói chuyện. Cho nên khẩn cầu sư phụ, đánh tan nỗi băn khoăn này của Quan gia trước.
Liễu Nguyệt Nga đứng lên nói:
- Ngươi đợi đã.
Nói rồi trở về khuê phòng của mình. Một lúc sau, cô cầm một bức thư màu hồng đến, đưa tới tay Trần Khác nói:
- Thiếp canh của ngươi...
- Ồ?
Nhìn thấy tấm thiếp canh khổ cầu không được ở ngay trước mắt, Trần Khác lại một chút cũng không vui mừng nói:
- Sao ở trong tay cô.
- Ta thừa dịp trong nhà loạn, trộm lấy.
Liễu Nguyệt Nga sắc mặt trắng bệch cười nói:
- Từ nay về sau, chúng ta không có một chút liên quan nữa, ngươi cũng không cần để ý yêu cầu của ông nội ta.
- Hứa hẹn không phải trên giấy, là ở trong tâm.
Trần Khác lắc đầu, không hề nhận lấy tấm thiếp canh đó nói:
- Nếu ta đã hứa với lệnh tổ phụ rồi, thì nhất định sẽ làm được.
- Ngươi làm sao có thể làm được...
Liễu Nguyệt Nga lắc đầu nói:
- Quá không thực tế rồi.
- Nếu ta có thể làm được thì sao?
Trần Khác ha ha cười, nhìn Liễu Nguyệt Nga nói:
- Chúng ta đánh cược, thế nào?
Liễu Nguyệt Nga lắc đầu, tỏ vẻ không hứng thú.
- Đánh cược một chút đi, Trần Khác cười nói:
- Ta thắng rồi, có thể yêu cầu cô một chuyện. Cô thắng rồi, cũng như vậy. Cứ quyết định như vậy nhé?
Nói xong khoát tay, bước nhanh rời khỏi.
Nhìn bóng dáng hắn rời khỏi, Liễu Nguyệt Nga rất lâu không động đậy, buồn bã thất vọng.