Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4163 : Hành vi đặc biệt

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Thành bắc, vùng Vạn Thọ Quan là khu vực nạn dân do bọn Trần Khác chịu trách nhiệm. Nói như vậy có chút khoa trương, vì sự vụ cụ thể đều là do quan viên phụ trách, các Thái Học Sinh là theo bên cạnh trợ giúp để hoàn thành nhiệm vụ giao phó mà thôi.



Bởi vì Trần Khác có chức quan trên người nên liền trở thành người liên lạc giữa quan viên và nhóm Thái Học Sinh. Mỗi ngày vào lúc này hắn đều tới Quan Trung báo cáo với quan viên về sức khỏe, cảm xúc của nạn dân, cùng với các tình hình mà nhóm Thái Học Sinh quan sát được. Các quan viên cũng sẽ truyền đạt mệnh lệnh mới nhất cho hắn.



Hôm nay, hắn vừa đi tới biệt điện làm việc, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vã. Đang do dự nên đi về không thì cửa đột nhiên mở ra, hắn thấy Quần mục ti đô giám Hàn Bình nổi giận xông ra quát to:

- Vương giới phủ, ngươi không được quá đáng! Bản quan nhường nha môn cho ngươi, ta đi chỗ Phú tướng công tìm chỗ khác ở.



Nói xong, bỏ qua những quan viên đang ngăn cản xung quanh, đầu cũng không quay lại nhìn mà rời khỏi.



Bọn quan viên vội vàng theo ra ngoài, còn mồm năm miệng mười nói:

- Người này quá ngạo mạn rồi, thật là cuồng ngạo vô cùng.



- Mới tới mấy ngày, thì muốn chúng ta nghe lời ông ta, cái này không phải tu hú chiếm tổ sáo sao?



- Phải đấy, chúng ta trước vốn làm rất tốt, dựa vào cái gì phải nghe theo sư chỉ huy mù quáng của ông ta.



- Xem ông ta làm sao mà kết thúc, ta thấy hôm nay nhất định phải cuốn gói cút đi!



Trần Khác nghe vậy không khỏi cười khổ, vị đại ca bên trong này, sức sát thương quả nhiên kinh người.



Ngược lại với các quan viên, hắn cất bước vào biệt điện. Chỉ thấy một phía khác của cuộc cãi vã, đang ngồi ngay ngắn lật xem hồ sơ bình thường như không có chuyện gì xảy ra.



Nghe thấy có người đi vào, người đó cũng không ngẩng đầu, chỉ là lạnh lùng nói:

- Sao không cùng đi với cấp trên của các ngươi, không sợ bị cô lập sao?

Âm thanh sang sảng lạnh lùng, hết sức mang tinh thần giải vây.



- Bởi vì hạ quan không phải là người của bọn họ.

Trần Khác cười khổ nói:


- Ây, không có gì.

Vương An Thạch bảo hắn ngồi xuống nói:

- Tự điển của ngươi, ta mua hai cuốn, bọn trẻ đều rất thích. Dùng cách đơn giản để nói, quả thực là trọng bảo của văn hóa giáo dục.



- Ký phán quá khen.

Trần Khác lắc đầu nói.



- Khách khí như vậy làm gì?

Vương An Thạch kỳ quái nói.



Trần Khác thầm nói, ta đây không phải là gặp vĩ nhân rồi thì không dám thở mạnh sao.



Hai người hàn huyên mấy câu, Trần Khác cảm thấy, nếu từng có quan hệ, mình không làm tốt cũng không xảy ra cái gì, liền hỏi:

- Lúc nãy, tiểu đệ thấy Hà đô giám nổi giận đùng đùng đi.



- Ừ.

Vương An Thạch vuốt cằm nói:

- Xảy ra chút tranh cãi.



- Sự việc dường như không nhỏ.

Thông thường mà nói, đấu khí giữa nhân vật số một và số hai thuộc hạ thông thường là giả câm vờ điếc, chí ít trên mặt là như vậy.



- Quả thật không nhỏ.

Vương An Thạch thản nhiên nói:

- Ta đề nghị thừa dịp công việc đình trệ, đem các khoản thu chi của Quần mục ti xử lý rõ ràng, đợi tới khi hồng thủy rút đi, dễ dàng để chúng ta xác định tổn thất từng cái.