Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4164 : Phẩm trà
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
- Cái này thì chắc chắn rồi.
Trần Khác thầm nói: điều duy nhất không ổn chính là huynh vừa mới tới thì đề nghị như vậy, thật sự quá không an phận.
- Nhưng Hàn đô giám nói, trước mắt lấy chống lũ cứu tế làm trọng, sổ sách sau này hãy nói.
Vương An Thạch thản nhiên nói:
- Ta nói, ta dù sao cũng không có chuyện gì làm, giao sổ sách cho ta để giải quyết. Kết quả Hàn đôn giám tìm đủ loại lý do, kiên quyết không cho. Ta nói những lý do này quá gượng ép, kết quả thì chọc ông ta nổi trận lôi đình, người bên dưới cũng đều đi theo rồi.
- Ồ.
Trần Khác gật đầu, cười nói:
- Bây giờ quả thật không phải lúc thích hợp, các tướng công hơn phân nửa sẽ dàn xếp ổn thỏa.
- Nếu bây giờ không tra, đợi tới hồng thủy rút, kiểm kê tổn thất, bọn họ còn không muốn báo thế nào thì báo thế ấy.
Vương An Thạch lắc đầu nói:
- Hoặc là điều ta đi, hoặc là để ta điều tra tới cùng, không có khả năng thứ ba.
Trần Khác cũng chỉ là lễ phép hỏi thử, hắn lại không muốn bước chân vào vũng bùn nhơ của Quần mục ti. Vương An Thạch cũng không có ý liên lụy hắn, sơ lược nói vài câu, liền tiễn khách.
Từ trong đó đi ra, Trần Khác cùng với đám bạn, theo thường lệ đi thăm viếng nạn dân lân cận. Nhưng thấy mười nhà có chín nhà trống, đã không còn lại người nào. Nghe ngóng, thì ra hôm nay có ca múa kịch, hiến nghệ trên sân khấu gần đây, mọi người đều đi xem.
Đám bạn cùng tuổi nghe thấy vô cùng vui mừng, liền nói:
- Chúng ta đi tới chỗ sân khấu đó xem, hay lắm, rất tuyệt.
Thế là mọi người liền một mạch đi về cái sân phía trước. Không bao xa, thì nhìn thấy một đài sân khấu kịch tạm thời dựng lên, dưới đài là chi chít người. Lúc này không có mưa hiếm thấy, cho nên tiếng nhạc trên đài đứng chỗ xa có thể nghe thấy.
Thấy bọn Trần Khác đến, đám dân chúng chủ động nhường ra khoảng trống để bọn họ tới phía trước dễ dàng nghe ca khúc... Nhân tâm hoán nhân tâm, những ngày này bọn Thái Học Sinh trả cái giá vô cùng vất vả, các nạn dân đều ghi nhớ trong lòng.
Bọn Trần Khác nhỏ tiếng cảm ơn, không lâu, liền tới trước đài, Tống Đoan Bình vừa xem, nhỏ tiếng nói:
- Ta thấy sao nghe quen tai thế này, thì ra là vị tiểu Đỗ đại gia đang hiến xướng.
Ngừng một chút, vô cùng chờ đợi nói:
- Tiểu Đỗ đến rồi, đại Đỗ sẽ ở phía sau.
Thì ra lần đó ở tửu lầu nghe hiến xướng của Đỗ đại gia, cậu ta hoàn toàn trở thành người hâm mộ Đỗ Thanh Sương.
Không để bạn học Tống thất vọng, sau khi tiểu Đỗ đại gia đó hiến xướng, liền giới thiệu với mọi người, tiếp theo là Thủy Tiên Tử Đỗ Hành Thủ sư phụ của cô lên sân khấu.
Khán giả không dám tin vào tai mình, cả sân khấu im lặng giây lát. Mãi tới lúc một cô gái mặt áo dài mỏng màu xanh biếc, váy dài màu trắng phấn nhạt, thân hình uyển chuyển, bờ vai thon gọn, thắt lưng thon thon, da thịt trắng hơn tuyết, chân thành bước lên đài, mọi người mới phát ra tiếng hoan hô ngày một lớn hơn, đinh tai nhức óc.
Đỗ Thanh Sương khẽ cười nói.
- Sao trà.
Trần Khác cười nói:
- Trà là tươi ngon, nhưng trực tiếp dùng trà tươi để pha trà, không chỉ không pha ra vị thật của trà, để lâu còn có thể trúng độc.
- Có độc?
Đỗ Thanh Sương thần sắc thay đổi nói:
- Công tử lời này là thật?
- Đúng vậy.
Trần Khác gật đầu nói:
- Sau khi lá trà được đem đi sao, trà mới thích hợp để dùng.
- Thật sao...
Đỗ Thanh Sương hiếu kỳ nói:
- Xin hỏi phải sao trà thế nào?
- Sao.
Trần Khác cười nói:
- Lá trà phải sao chế, trà sao ra, mới có thể pha ra vị trà thật, hơn nữa dễ dàng cất giữ.
Sao trà là một bước tiến lớn trong lịch sử của trà, khoảng bắt đầu hậu kỳ Nam Tống, bây giờ vẫn không có người hiểu.
- Không ngờ công tử còn am hiểu trà đạo.
Đỗ Thanh Sương chân thành nói:
- Hôm khác Thanh Sương nhất định thử theo cách của công tử.
- Ha ha...
Trần Khác cười, bưng chén trà trên bàn nói:
- Từ lâu đã nghe danh Đỗ Hành Thủ, nhưng không giống với đồn đại.
- Đồn đại khác nhiều.
Đỗ Thanh Sương thản nhiên nói.