Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4165 : Luận khúc
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Thuyền hoa chạy vô cùng êm áo, làm cho người ta quên mất đây là đang đi trên mặt nước.
- Đỗ Hành Thủ chịu uất ức nịnh hót như vậy.
Trần Khác không thích vòng vo, một lời nói toạc ra ý đồ của Đỗ Thanh Sương:
- Nguyên nhân sợ rằng chỉ có một.
- Thanh Sương quả thật xem ca hát là sinh mệnh.
Đỗ Thanh Sương có chút bất ngờ, không ngờ hắn có thể thẳng thắn dứt khoát như vậy, cô lại lắc đầu nói:
- Nhưng mà lần này đợi công tử, chủ yếu là vì nói tiếng xin lỗi... Lần đó ở Thủy Tạ, vì Thanh Sương quản giáo vô phương, hầu gái của tiểu nữ làm công tử bị khiển tránh.
Cô chậm rãi đứng lên nói:
- Thanh Sương luôn muốn bồi thường cái không phải cho công tử. Nhưng nếu đến nhà thăm hỏi, sợ sẽ mang đến phiền phức cho công tử. Hôm nay đến Vạn Thọ Quan biểu diễn, lại biết công tử cũng ở chỗ này, Thanh Sương lúc này mới mạo muội mời.
Nói xong, trịnh trọng thi lễ với Trần Khác nói:
- Xin công tử bao dung.
- Đều là chuyện qua rồi.
Trần Khác lắc đầu cười nói:
- Huống hồ, tại hạ cũng có chỗ không đúng, trêu chọc Đỗ Hành Thủ trước, mới thật là mạo phạm.
- Thanh Sương chỉ là loại con gái trăng hoa.
Đỗ Thanh Sương khẽ lắc đầu nói:
- Công tử sao phải nói là mạo phạm?
- Có thể làm người ta tôn trọng, không phải xem thân phận, mà là xem hành vi.
Trần Khác nói:
- Đơn giản nói hôm nay, Đỗ Hành Thủ có thể đến đây diễn xuất đã làm tại hạ tôn trọng.
- Cái này không đáng là gì...
Đỗ Thanh Sương lắc đầu nói:
- Chỉ là có liên quan với xuất thân của Thanh Sương.
- Sao nói lời này?
- Thanh Sương vốn là người của Đại Danh phủ, tuy không được xem là tiểu thư khuê các, nhưng cũng được gia nương nang niu trong tay, ngậm trong miệng. Nếu không phải năm đó Thương Hồ vỡ đê, nước lớn ngập gia viên, gia nương bất hạnh lần lượt qua đời, Thanh Sương quyết sẽ không bị thím bán cho người môi giới.
Đỗ Thanh Sương ảm đạm nói:
Bây giờ Trần Khác lại nói sửa hết làn điệu cố hữu, để nó phù hợp với ca từ của mình. Đỗ Thanh Sương có thể tiếp nhận được không? Sau một lúc lâu, cô mới nhẹ giọng nói:
- Chưa từng có người làm như vậy.
- Tại sao không thể làm như vậy.
Trần Khác lắc đầu, ý thái nhàn nhã nói:
- Thật ra người làm ca từ đều có cái khó giống nhau. Phàm văn lấy thần sắc hứng thú làm chủ, khi cảm xúc đến độ, có thể dùng mỹ từ tuấn âm, sao cứ nhất nhất phải là năm cung bốn điệu chứ? Cứ bám vào khuôn, sợ không thể thành câu à.
Đột nhiên ngừng lại nói:
- Nguyên nhân cái này nhất thời cũng khó nói nên lời.
- Chuyện này chưa từng có người làm qua.
Đỗ Thanh Sương có chút thất thần, dù sao cũng là quan niệm nhạc lý được xây dựng từ nhỏ. Bạn bảo cô ấy làm sao nhất thời phá bỏ, nhưng cô vẫn là hỏi:
- Vẫn xin công tử chỉ bảo.
- Mọi người ăn mà không tiêu hóa, cứng nhắc âm luật cổ đại, làm nó thành một thể xác cứng rắn bên ngoài. Bất luận ý cảnh của ca từ, tình cảm hứng thú thế nào, người ca hát đều dùng một loại làn điệu xướng ra, cái này ngược lại là bớt chuyện. Nhưng lại không thể thể hiện ra tài tình của bản thân, cũng là người hát không có không gian tự do để phát huy.
- Tại sao không đánh vỡ lớp xác bên ngoài, làm âm luận cứng nhắc linh động lên. Vẻ đẹp của âm nhạc ở chỗ linh động, nghìn bài một điệu là bóp chết âm nhạc.
Trần Khác càng nói thần thái càng bay lên nói:
- Đánh vỡ lớp vỏ bên ngoài này cũng giải phóng người làm ca từ. Từ nay về sau tình từ và âm luật cũng không hai thể cứng nhắc nữa. Âm nhạc băng băng chảy theo tình từ, đây mới là nghệ thuật sáng tác chân chính, mà không phải nghìn bài một làn điệu lặp đi lặp lại.
- Không biết nói như vậy, cô nương có hiểu không?
Trần Khác thật sự đổ mồ hôi nói ra sự khác biệt của mấy trăm năm, biểu đạt quá nhọc công.
Hắn lại xem thường Đỗ Thanh Sương, nhưng phàm là bậc thầy ca hát, biểu diễn qua năm này tháng nọ, tất nhiên sẽ hình thành giọng hát độc đáo của mình. Cái này cũng chính là chỗ khác biệt giữa ca kỹ bình thường với bọn họ. Đỗ Thanh Sương là người của thời đại này, người hát ưu tú nhất. Trước đây rất lâu, thì gặp được vấn đề nhạc phổ khống chế giọng hát của mình. Thực ra cô đã đứng ở cửa, chỉ cần đẩy cửa ra, thì có thể đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới.
Nhưng nếu không có ai nhắc nhở, cô có lẽ cả đời cũng sẽ không mở cánh cửa này, chịu ủy khuất trong bố cục ban đầu. Bây giờ Trần Khác nói khái niệm làn điệu mấy trăm năm trước mắt cô, chẳng khác nào đẩy cánh cửa này cho cô.
Chỉ thấy trên mặt xinh đẹp của Đỗ Thanh Sương nhất thời hưng phấn, nhất thời do dự, nhất thời chau mày suy nghĩ, ngồi ở đó rất lâu không nói.
Trần Khác cũng không nói, liền cùng với Ngũ Lang vừa ăn điểm tâm ngon lành, vừa chờ cô phục hồi lại tinh thần.
Qua thời gian uống một chén trà, mới nghe thấy tiếng “ưm” của Đỗ Thanh Sương. Ý thức được sự thất lễ của mình, cô áy náy nói ra xin lỗi dưới đầu lưỡi...
Trần Khác thầm nói, con người đều nói những hoa khôi đều có khuôn mặt như đậu phụ phơi khô, nhưng sợ rằng cho tới bây giờ, chân tình của cô mới biểu lộ ra.