Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4166 : Khúc dạo đầu trong cuộc chiến bảo vệ Địch Thanh
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Liễu Thất thúc bình sinh thích nhất chính là làm ca từ mới, phú thanh mới, hát ca khúc mới. Cũng thường xuyên khốn đốn do làn điệu trói buộc, hận không đạt tình, không thể hết sức thoải mái suy nghĩ trong lòng.
Chỉnh lý xong suy nghĩ, đôi mắt đẹp của Đỗ Thanh Sương lóe lên nói:
- Nếu Liễu Thất thúc còn sống nhất định coi công tử là thiên nhân.
Để Liễu Vĩnh cho là thiên nhân, cái đánh giá này đã tới cực hạn, Trần Khác ha ha cười nói:
- Tại hạ nhiều nhất chỉ được xem là một diễn viên nghiệp dư, Đỗ hành thủ chớ để mắt tới.
- Có thể nói ra chuyện phá bỏ khuôn mẫu, lời nói khai thiên lập địa này.
Đỗ Thanh Sương lại dùng vẻ mặt chân thật nói:
- Công tử chính là thiên nhân.
- Ta nói thì thiên hạ vô địch, nhưng bắt đầu làm thì bất lực.
Trần Khác cười nói:
- Huống hồ hai trăm năm nay, mọi người đã quen dựa phổ xướng từ, chính ngay cả Liễu Thất công cũng không có ngược lại. Tùy tiện thay đổi truyền thống, đối với Đỗ hành thủ là tốt hay xấu, cũng khó nói.
Đỗ Thanh Sương gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Không cần nói người khác, ngay chính cả Thanh Sương cũng không thông suốt, trong lòng không có tự tin.
- Phải.
Trần Khác vuốt cằm cười nói:
- Cho nên cách tốt nhất chính là quên hết bài hát này, xem như nó chưa từng xuất hiện.
Trần Khác cũng không ngờ, mang ca từ của hậu thế tới triều Tống, sẽ gây ra nhiều phiền phức như vậy... Với tác giả như hắn cũng nửa khen nửa chê. Người khen hắn nói văn chương của hắn không thua gì Liễu Thất. Người chê hắn nói hắn ngay cả ca từ căn bản nhất cũng không hiểu, còn học người ta điền ca từ...
Nhưng mà đối với Đỗ Thanh Sương loại si mê nhạc lý này, có khúc nhạc nhưng lại hát không được, chính là tra tấn đau đớn. Huống hồ một cảnh giới mới mẻ, mơ hồ hiện ra trước mắt, bảo cô ấy làm sao không đi nếm thử?
- Không.
Đỗ Thanh Sương kiên định gật đầu, cuối đầu thật sâu nói với Trần Khác:
- Khẩn cầu công tử thu nhận Thanh Sương làm đồ đệ, học làm thế nào để sáng tác ca từ.
- Hì....
Trần Khác lắc đầu cười to nói:
Đỗ Thanh Sương hơi đỏ mặt, làm việc theo trình tự trước sau còn dễ nói, giai đoạn ở giữa, trình tự là phải dùng hai tay để vò, bây giờ lại muốn để đàn ông thử trà, thật sự là xấu hổ. Nhưng có thể báo đáp đối phương, cô cam tâm tình nguyện. Nói xong cầm một cái hộp đào bịt kín lên:
- Đây là nước sôi lấy ở suối trên núi Thanh Vân ở ngoài thành.
- Được rồi.
Trần Khác cười tít mắt nói:
- Vậy ta đợi thưởng thức.
Nói xong hắn liền nghông nghênh ngồi ở trên ghế xếp, nghe Đỗ Thanh Sương sau lưng tất bật bưng nước nấu nước, hắn bất giác cười, cuộc sống thật đẹp... nếu không có chuyện phiền lòng đó xảy ra.
Không may là nó cứ khăng khăng xảy ra...
Ngay ngày hôm qua, chiếc giày thứ hai rớt xuống đất, đề án bãi miễn Địch Thanh cuối cùng bày ra trước mặt Hoàng đế.
Không phải cụ thể người nào đề ra, mà là tập thể Trung thư tỉnh đề nghị, thủ đoạn này rất là độc ác.. Cho thấy không phải một người đối lập với Địch Thanh, mà là mọi người nói như vậy... Cái này rất hiếm thấy, vì cho dù Đinh Vị còn có ba người bạn tốt, không muốn bị người ta đại diện, liền hết cách dùng danh nghĩa tập thể đề nghị.
Địch Thanh lăn lộn thảm nhiều? Trong Trung thư tỉnh lại không có nói thay cho ông... Càng kỳ quái chính là Trung thư tỉnh trôi chảy mấy ngàn lời, nhưng tìm không ra một tội trạng xác thực, đều là người ta nói rằng... Chỉ dựa những vào chứng cứ đồn đại này, Trung thư tỉnh liền muốn Hoàng đế bãi miễn một vị đại thần Tây phủ cẩn trọng hoàn mĩ không chút tì vết. Lý do chính là lời nói vô sỉ đó_ Hôm nay bên ngoài sôi nổi nói, tuy không đủ tin, muốn không lo lắng về sau, thà phụ Thanh, không phụ quốc gia.
Cuối cùng đề nghị của Trung thư tỉnh là không được để Địch Thanh làm Xu Mật sứ nữa, trao cho ông ta chức Lưỡng trấn Tiết Độ sứ, điều ông ta tới địa phương....
Tiếp nhận phần đề án này, Quan gia cũng không bất ngờ. Ông cho người tìm Địch Thanh đến, tại chỗ để Địch Thanh xem phần tấu chương này... Thật ra tâm lý của Hoàng đế đã cân nhắc rồi, nhưng tâm tư của Địch Thanh vẫn không thay đổi, ông trước giờ là ở ngoài Đông Hoa Môn xem trạng nguyên xướng tên, thề làm người đàn ông tốt phải vinh quang hơn đối phương.
Ông là anh hùng là quân nhân, nhiệt huyết sôi trào, dũng cảm tranh trước, là Diện niết tướng quân vĩnh viễn không nói vứt bỏ! Dựa vào cố gắng của mình gian khổ gấp trăm lần so với người khác mới từng bước đi tới chỗ này, tại sao phải từ bỏ?
Ông giao tấu chương cho thái giám, hướng về Quan gia thở thật sâu, sau đó ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Thần vô công mà được Lưỡng trấn Tiết Huy, vô tội mà xuất điển ngoại phiên, cái này không công bằng!
Câu khiêm tốn ở trước chẳng qua là dục ức tiên dương, công lao trăm trận chiến, vô tội bãi miễn. Thần, không, phục!
Lúc Địch Thanh ngẩng đầu lên, Triệu Trinh nhìn thấy kim ấn trên mặt ông, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng cũ... Ông bất giác xấu hổ vì dao động của mình, liền dịu dàng trấn an Địch Thanh, bảo lui về trước:
- Chuyện cứ giao cho Quả nhân xử lý, không để ái khanh uất ức.