Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4167 : Phong phạm danh thần trong cuộc chiến bảo vệ Địch Thanh

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Địch Thanh là một quân nhân, quân nhân thuần túy không hiểu chính trị. Trong thế giới của ông đen là đen, trắng là trắng, đúng là đúng, sai là sai. Đối mặt với bất công, phản kích của ông là gọn gàng dứt khoát bẩm báo trước mặt Hoàng đế.



Điều này làm cho Văn Ngạn Bác chuẩn bị không kịp. Ông ta không ngờ Địch Thanh cũng làm Tây phủ đại thần rồi, còn là một bướng bỉnh trong quan trường. Không biết cái gì gọi là hàm súc – Theo các quan văn rất có tu dưỡng, giữ lại cho người ta một con đường ngày sau dễ gặp nhau. Bất luận đấu tới hung hăng bao nhiêu cũng nên giữ biểu hiện hòa khí, bẩm báo chuyện tới chỗ Hoàng đế, chẳng khác nào công khai mâu thuẫn. Kết quả chỉ có thể triệt để xé rách da mặt, không chết không ngừng.



Cho nên khi nội giám truyền ông ta vào cung yết kiến, Văn Ngạc Bác quyết tâm kiên trì tới cùng, cho dù đứng phía đối lập với Quan gia.



Mưa to cả tháng, đã đến lúc ngừng, lúc này không mưa nữa nhưng Ngự Đường vẫn âm u lạnh lẽo, ngay cả Quan gia cũng mang giày lụa. Sau khi lệnh ban ghế ngồi cho Tể tướng, hai người im lặng nhìn nhau rất lâu, chỉ nghe Triệu Trinh thấp giọng nói:

- Địch Thanh là trung thần, đối với quân vương mà nói điều này là tiền đề lớn. Chỉ có đại thần trung thành, mới có thể nhận được tín nhiệm của quân vương.



Quan gia nói như vậy, chẳng khác nào định tính cho Địch Thanh rồi, cũng đặt dấu chấm trong câu chuyện này. Địch Thanh là trung thần, đuổi trung thần đi, hiển nhiên là gian thần. Văn ái khanh, khanh không muốn làm gian thần chứ?



Đương nhiên, với tu dưỡng và trình độ của Triệu Trinh, sẽ không để Tể tướng của mình không thể xuống đài...



Nhưng ông không hề cứng nhắc, cũng cho Văn Ngạn Bác cơ hội phản kích. Chỉ thấy Văn Thừa tướng trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nhẹ giọng nói:

- Thái tổ chẳng lẽ không phải trung thần của Chu Thế Tông?



Người thông minh nhất Đại Tống, dùng vài chữ ít ỏi, đánh trả lại Quan gia.



Triệu Trinh liền tức cười, bạn bảo ông ta trả lời thế nào? Nói không phải, chẳng khác nào thừa nhận tổ tông mình là bất trung bất hiếu loạn thần tặc tử? Nói phải tại sao phải khoác hoàng bào, đuổi Chu tự lập chứ?



Đây là chỗ kiêu ngạo của sĩ phu triều Tống, bọn họ dám trước mặt Hoàng đế công nhiên xem vua khai quốc trở thành tài liệu giảng dạy phản diện.... trong lời nói thấm đẫm sự xem xét kỹ và bất kính của sĩ đại phu đối với Hoàng quyền. Theo những danh thần sĩ đại phu này, việc làm của Triệu Khuông Dận, bất luận tô son trát phấn thế nào đều không thể thoát khỏi ác danh đoạt quyền soán vị... Đừng nói cái gì là bị thuộc hạ cưỡng ép, nếu ông ấy thật sự trung thành với Thế Tông, thì nên lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch!



Triệu Trinh không cách nào biện hộ cho tổ tông của ông, bởi vì tất cả Hoàng đế yêu cầu thần dân của họ “Trung quân ái quốc”. Cho nên ông tương tự không có cách nào nói gì được cho Địch Thanh nữa. Văn Ngạn Bác sớm sờ thấu tâm tính Hoàng đế, tin rằng Quan gia nhất định sẽ như thế.



Nói ra, cái này lão cũng là đi chiêu hiểm. Cho dù lấy tổ tông của người bình thường nói chuyện, cũng là chuyện mạo phạm huống hồ là Hoàng đế... Chỉ là ai bảo thứ hạng hại như Địch Thanh, lại trực tiếp tìm Hoàng đế cáo trạng, cũng chỉ có thể cùng mạo phạm theo ông ta.





Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, Quan gia trừng trừng nhìn Văn Ngạn Bác giống như trước giờ chưa từng quen biết Tể tướng của mình. Càng tệ hại là, ánh mắt ấm áp ôn hòa ngày thường của ông dần trở nên lạnh lẽo.



Văn Ngạn Bác nhận ra được ánh mắt này, mười năm trước mình tiến cống lồng đèn gấm cho Trương quý phi, sau khi chuyện xảy ra, Quan gia chính là có loại ánh mắt này... Giây khắc đó ông ý thức được đại sự không ổn, phút chốc mồ hôi đổ ướt đẫm sau lưng.



Nhưng mà Quan giã đã rơi vào trầm lặng, không cho ông ta có cơ hội được nói.


Văn Ngạn Bác thở dài nói:

- Nói không được, phải dùng chút thủ đoạn. Nói xong nhấc bút lên, viết một mệnh lệnh lên quyển sách Chính Sự đường chuyên dùng, nhưng không có ký tên đóng dấu.



Vương Nghiêu Thần nhận lấy vừa nhìn, biến sắc mặt:

- Cái này sẽ làm người ta hiểu lầm.



- Phải, chính là muốn ông ta hiểu lầm.

Văn Ngạn Bác lạnh lùng nói:

- Chim sợ cung gặp cành cong cũng sợ, hà tất phí mũi tên?



- Quan gia biết rồi sẽ nổi giận.



Vương Nghiêu Thần lo lắng nói.



- Yên tâm.

Văn Ngạn Bác lạnh lùng nói:

- Chuyện này một mình bản quan gánh vác.

Nói xong thở dài nói:

- Ngươi đi tìm Hàn tướng công bảo ông ta xem xem, tự ông ta sẽ giúp một tay.



- Còn những đại thần đó, để bọn họ dâng thư.

Văn Ngạn Bác nói tiếp:

- Lúc liều mạng, không thể ẩn núp nữa.



- Vâng.

Vương Nghiêu Thần gật đầu nhìn nhà đối diện, ép hạ giọng nói:

- Phú tướng công bên đó…



- Phú tướng công là có đức quân tử, ngươi không cần lo lắng ông ta.

Văn Ngạn Bác hừ lạnh một tiếng nói:

- Ông ta đồng ý lấy danh nghĩa Chính Sự đường dâng thư, thì đã là cực hạn rồi.