Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4171 : Con bướm trong trận chiến bảo vệ Địch Thanh

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


- Ngươi cười cái gì?

Địch Tư chưa từng qua lại với Trần Khác, nhìn thấy hắn bất kính với cha như thế, trong lòng tự nhiên có chút bất mãn.



- Ta cười Nguyên soái anh minh một đời, không ngờ hồ đồ chỉ trong chốc lát!

Trần Khác không nhìn y, chỉ nhìn chằm chằm vào Địch Thanh nói.





- Hỗn xược!

Địch Tư quở trách Trần Khác.



- Im ngay.

Địch Thanh liếc mắt một cái rồi nói:

- Các ngươi ra ngoài cả đi.



- Vâng, phụ thân…

Địch Tư cúi đầu buồn bã, cùng Địch Vịnh lui ra ngoài.



- Tam Lang, ngươi thử nói ta hồ đồ chỗ nào?

Trong phòng lúc này chỉ còn có hai người bọn họ, Địch Thanh mới hỏi Trần Khác.



- Biết rõ người muốn hại ngài là Văn Ngạn Bác.

Trần Khác cười nhạt nói:

- Ngài còn tin vào những lời nói xằng bậy của ông ta, chẳng phải là quá hồ đồ hay sao?



- Cái gì?

Địch Thanh không tin nói:

- Ta và Văn tướng công trước giờ không thù không oán, ông ấy làm sao có thể hại ta được?



- Trời…

Trần Khác cuối cùng cũng hiểu tại sao Địch Thanh lại bị Văn Ngạn Bác đánh bại dễ dàng như vậy… Theo hắn nhận thấy, vị tướng quân này trên sa trường bách chiến bách thắng, song trên con đường chính trị thì đến điểm cơ bản cũng không đạt được.



Nhưng Trần Khác đây là chỉ trích người xưa rồi, cần phải biết rằng, ngoài hắn và vị tướng công ngoan cố (*) coi trời bằng vung kia trong tương lai, bất cứ ai cũng không thể không gặp phải những lúc như thế này, Địch Thanh đương nhiên không ngoại lệ.



(*) “Áo tướng công”: nghĩa là tướng công ngoan cố, ý chỉ Vương An Thạch đời Tống. Ông rất cố chấp, không cho phép bất kỳ ai phản đối chính sách của mình. Vì bất chấp tất cả để cải cách chính trị nên dùng người không đúng, gây ra nhiều tai họa cho nhân dân, do đó người ta rất hận ông. - BTV



Trước triều Tống, địa vị của các võ tướng luôn áp đảo các quan văn. Dã tâm của bọn họ vô cùng lớn, tích cực tham gia chính trị, thậm chí có thể tiêu diệt Hoàng đế, trong lịch sử từ trước tới nay đều là do bọn họ thao túng. Nhưng triều Tống đúc kết kinh nghiệm từ thời Ngũ Đại (gồm hậu Lương, hậu Đường, hậu Tấn, hậu Hán và hậu Chu) trước kia, thêm vào đó là sự việc Triệu Khuông Dận chiếm ngôi bất chính, cho nên để tránh lặp lại chuyện này, phải bắt đầu có sự đề phòng nghiêm ngặt đối với các võ tướng. Nhưng bởi vì bản thân Triệu Khuông Dận cũng là một vị tướng đứng đầu, cho nên có thể cân bằng lực lượng hai bên văn võ, khiến cho văn thần võ tướng làm tốt trách nhiệm của mình.
- Nếu so với chiến tranh, ta bây giờ chỉ đơn phương độc mã xâm nhập, sau không có quân viện trợ, địch đông ta ít, tuyệt nhiên không có sức phản kháng.



- Vậy nên ứng phó như thế nào?

Trần Khác trầm giọng hỏi.



- Lúc này, nên tránh sự hi sinh vô nghĩa, nhanh chống rút khỏi tuyến trước, khai thông hậu viện, củng cố đầu trận tuyến, lập lại kế hoạch.

Địch Thanh kì quái nói:

- Nói như vậy, ta phải rời kinh?



- Không thể rời kinh.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Nếu rời kinh thành, những người đó có một trăm cách để ngài chết không minh bạch.



- Vậy nên làm thế nào?



- Từ chức không rời kinh.

Trần Khác trầm ngâm nói:

- Nói thẳng ra là, Văn Ngạn Bác vội vã gạt ngài ra khỏi triều đình như vậy, phải có một mục đích sâu sa hơn, đó là để Hàn Kỳ lên làm Xu Mật Sứ, đây là cách để bọn chúng liên kết lại đối đầu với tướng công Cổ Xương Triều. Cho nên Văn Ngạn Bác phải có được vị trí này, Hàn Kỳ cũng cần. Dù sao chức Xu Mật Sứ giống như con rối này cũng không làm được gì, Nguyên soái cứ nhường lại vị trí này nhưng phải đưa ra điều kiện...



- Điều kiện? Từ chức nhưng không rời kinh sao?

Địch Thanh gượng cười nói:

- Ta là Xu Mật Sứ, nếu ở trong kinh quan thì chỉ có thể làm Tể tướng...

Điều này hiển nhiên là không có khả năng.



- Không có cơ hội thì có thể tạo ra cơ hội mà.

Trần Khác nói với ý nghĩ khó hiểu:

- Nguyên soái đi dạy học thì thế nào?



- Hả...

Địch Thanh chờ mong mòn mỏi, tưởng rằng hắn đưa ra ý kiến hay, ai ngờ... Ông nghe xong cười nói:

- Tam Lang nói đùa rồi, ta vốn dĩ là con nhà võ, chẳng phải sẽ làm mất tương lai của thế hệ sau hay sao?



- Lẽ nào chỉ có văn nhân mới được dạy học?

Trần Khác điềm đạm nói:

- Người luyện võ lại không được sao?