Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4172 : Mãn giang hồng

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


-Người luyện võ?

Địch Thanh nói với vẻ mặt nghiêm túc:

-Đương nhiên là cần thiết. Quân sự Đại Tống còn yếu, mà nguyên nhân mấu chốt nằm ở tướng chứ không phải do lính, có câu binh hùng không bằng tướng hùng. Chính vì võ tướng bây giờ hầu hết đều là những kẻ hám lợi hèn nhát, nhụt chí, không thể dẫn quân, lại thiếu mưu lược, tố chất thấp kém, làm người khác phải ghê sợ… Tam Lang cũng đã được chứng kiến đức hạnh của một số vị quan quân ở tây nam, chẳng giấu gì ngươi, quân Đại Tống ở phía bắc, cả cấm quân ở kinh thành chưa đáng là gì. Đội quân có bản lĩnh duy nhất chính là đội quân phía tây, nếu không lúc trước ta đã không xin điều quân phía tây đi dẹp tan quân phản loạn.



Ngừng một chút, Địch Thanh có vẻ buồn bã nói:

-Điều khiến ta không ngờ là trận chiến ở Côn Luân quan, chúng ta có thế trận tốt nhất, điều kiện thuận lợi, có một tâm lý chiến đấu thoải mái nhất khi giao chiến với quân Mã đang kéo tới, kết quả là khó khăn lắm mới đánh thắng. Có thể thấy sau mười năm ta rời khỏi, phong độ của quân tây đã sa sút nhanh chóng. Mà nguyên nhân chủ yếu là do năm đó một loạt các lão tướng trong trận đấu ác chiến với Tây Hạ đều đã suy yếu cả. Hơn nữa dù triều đình tiến hành võ cử, song không có cách nào tuyển chọn những người tài giỏi có đủ tư cách, khiến cho quân đội thiếu đi những tướng sĩ có đủ tư cách, phẩm chất đạo đức trong quân đội cũng sa sút nhanh chóng.



Nhắc tới vấn đề quân đội, Địch Thanh tỏ vẻ âu sầu, ngay cả hoàn cảnh hiện tại của mình cũng quên luôn.



Với quan niệm “giặc ngoại xâm là nhỏ, loạn trong mới đáng sợ”, thêm vào đó Hoàng đế triều Tống lại áp dụng chính sách tu văn dừng võ, liệt binh thư là sách cấm, làm kìm hãm sự phát triển trong lĩnh vực giáo dục quốc phòng, lại càng không chú trọng các cuộc thi võ và vấn đề dạy võ. Nguyên nhân trực tiếp khiến Đại Tống thay đổi thái độ chính là việc thành lập nhà nước Tây Hạ… Dưới sự uy hiếp về quân sự của hai nước Liêu - Hạ, Triệu Trinh không thể không xem xét lại các quốc sách của mình, khôi phục lại quân sự, tuyển chọn những nhân tài quân sự là điều tất yếu, các cuộc thi võ bị gián đoạn trăm năm nay cũng được mở trở lại.



Từ đó, các cuộc thi võ tùy vào các khoa tiến sĩ mà mở lớp, các cuộc thi văn tiến hành đồng thời với các cuộc thi võ, đến nay đã có hơn hai mươi năm lịch sử. Các vòng thi võ lúc này trải qua bốn vòng, vòng tỷ thí, vòng thi giải, thi tỉnh, và thi đình, vừa thi võ nghệ, vừa thi sách lược, đặc biệt chú trọng xem xét đến việc tu dưỡng năng lực lý luận quân sự của người tham gia võ cử, nhằm lựa chọn được những nhân tài văn võ song toàn.



Nhưng hiệu quả lại không như ý muốn, bởi vì trong xã hội luôn tồn tại quan niệm trọng văn khinh võ, tập đoàn quan văn không coi trọng khiến cho số lượng người muốn tham gia võ cử rất ít, cho dù tham gia thì chẳng qua cũng chỉ học thuộc mấy quyển binh thư, giương mấy cây cung cứng, cho nên cơ bản không thể tuyển chọn được những quan quân tương lai có đủ tư cách, những cuộc thi này mở ra chỉ mang tính hình thức mà thôi.



-Vậy tại sao các khoa thi văn lại có thể kết nối những nhân tài ưu tú nhất thiên hạ, còn võ cử lại không thể làm được như vậy, Nguyên soái đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa?



-Ta nghĩ tới rồi.

Địch Thanh gật đầu nói:

-Có thể cho rằng do ba nguyên nhân, thứ nhất, tư tưởng trọng văn khinh võ khiến mọi người đều đổ xô đi thi văn, chỉ có những người thực sự không có hi vọng gì mới tham gia thi võ. Hai là thi đỗ tiến sĩ để trở thành người bề trên, cho nên đều muốn bon chen vào. Còn những người thi đỗ võ cử thì lại than vãn khóc lóc không muốn đảm nhiệm chức quân, bởi vì nghề binh là hạ tiện, cho dù là quan quân cũng bị người ta coi thường.



-Còn lý do thứ ba là có thi võ nhưng lại không học võ,

Địch Thanh lại nói tiếp:

-Giống như trường học là nền tảng của khoa cử, võ học cũng là nền tảng của các cuộc thi võ, nếu các cuộc thi võ không có võ học thì chẳng khác gì cây không có rễ, nước không có nguồn, như thế làm sao có thể đạt được hiệu quả đây?



-Cách nhìn nhận của Nguyên soái rất đúng.

Trần Khác gật đầu đồng ý, hai mắt sáng lên nói:

-Nhưng Nguyên soái có thể thay đổi tất cả những điều đó!



-Ta?

Địch Thanh có phần không tự tin nói.



-Đúng vậy! Ba nguyên nhân khiến võ cử không phát triển mà ngài vừa nói, thực ra có thể cải thiện được.

Trần Khác nói:
Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,

Ích gì rên xiết.



Mối nhục Tĩnh Khang,

Chưa gội hết.

Hận thù này,

Bao giờ mới diệt.

Cưỡi cỗ binh xa,

Dẫm Hạ Lan nát bét.

Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,

Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.

Rồi đây dành lại cả giang san,

Về chầu cửa khuyết.



Địch Thanh đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy từng chữ đều đánh vào tâm hồn của chính mình, nhiệt huyết một thời đã nguội lạnh kia lại một lần nữa sôi trào, chí hướng đã bị chôn vùi từ lâu được đánh thức dậy, như đang cào xé tâm can, dồn ép lá phổi của ông. Tất cả dường như muốn bức ra khỏi lồng ngực ông, giống như biến thành tiếng gào thét vang dội – “sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt”! (Ngóng trời xa, uất hận kêu dài, hùng tâm khích liệt)



Khi Trần Khác viết xong, Địch Thanh nước mắt đã ràn rụa, ông cúi đầu thật sâu về phía Trần Khác nói:

-Tam Lang, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Địch Thanh của hai mươi năm trước đã hồi sinh, Địch Thanh nuôi chí lớn mưu cầu công danh đó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa!



-Tác giả của bài từ này là Nguyên soái chứ không phải là tôi.

Trần Khác quả quyết nói:

-Xin ngài nhớ kĩ, bằng không không thể đạt được hiệu quả triệt để, còn dễ gặp phải cản trở.



-Vậy…

Địch Thanh vội hiểu ý không nói tiếp nữa, võ tướng cấu kết với tôn thất, từ trước tới nay là điều cấm kị của đế vương. Nếu nói tác giả của bài từ này là Trần Khác, triều đình nhất định có sự nghi ngờ hắn có phải có quan hệ với Triệu Tông Tích… Mối quan hệ của Trần Khác và Triệu Tông Tích sau khi đã công khai lần đó trong triều đình, không ai là không biết, và không ai không hiểu.



-Chỉ có điều chiếm lấy một tác phẩm tuyệt tác của Tam Lang, thực làm cho con người ta xấu hổ vô cùng.

Giống như Nhạc Phi (tức Nhạc Vũ Mục), tố chất văn học của Địch Thanh cũng không tồi, đủ để có được một tác phẩm như thế này. Hơn nữa ông lại mang thân phận con nhà võ vốn oai hùng, rất thích hợp với bài từ này, cho nên tuyệt đối sẽ không bị hoài nghi là có người viết thay.



-Nguyên soái sao lại nản lòng như vậy, vừa bắt đầu đã thấy không thuận lợi rồi?

Trần Khác lắc đầu nói:

-Tôi sẽ giúp ngài, chỉ là không quen nhìn phẩm hạnh của một số quan văn, ngài cũng không cần cảm thấy nợ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không uy hiếp ngài bất cứ điều gì. Chỉ cần ngài có thể qua được cửa ải này, xây dựng một viện võ học, thì một bài từ của kẻ hèn mọn này có đáng là gì?! Đúng không, Nhạc gia gia?