Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4173 : Chạm tới cửa

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Không uổng công Trần Khác tận tình khuyên bảo, Địch Thanh không chỉ một lần nữa thắp cháy hi vọng mà trong lòng còn có mục tiêu quan trọng hơn, con người ông như khoác lên một sức sống mới mà mấy năm nay chưa từng thấy. Ông lập tức viết sớ tấu trình, lại cẩn thận đưa Trần Khác xem qua.



Trần Khác đọc kĩ một lượt, vuốt cằm rồi nói:

-Ngài viết rất tốt.

Mặc dù theo hắn, cách diễn đạt ở một số chỗ còn thiếu tính thương thảo, nhưng hiển nhiên việc giữ nguyên phong cách viết của Địch Thanh mới là quan trọng:

-Nguyên soái chỉ cần làm tốt chuyện này, việc còn lại chỉ cần xem bọn chúng cắn nhau thôi…



-Ta rất mong chờ.

Địch Thanh cười rộ lên.



-Có điều cứ như vậy,

Trần Khác than nhẹ một tiếng nói:

-Chỉ e là Nguyên soái sẽ không có cơ hội quay lại sa trường mà ngài mong nhớ.



-…

Địch Thanh lặng thinh, mặc dù sơn trưởng của võ học là triều đình, nhưng những võ tướng tương lai đều là do ông đào tạo ra, đổi lại nếu là bất kì quân vương nào cũng sẽ không để ông tiếp tục dẫn binh nữa, kì thực đây là tự mua dây buộc mình… Nhưng mà đó là một việc làm đáng giá, Địch Thanh gượng cười nói:

-Cho dù không làm võ học, triều đình cũng sẽ không yên tâm để ta trở lại sa trường.



-Cũng khó mà nói được, có ai biết được tương lai sẽ ra sao?

Trần Khác cười không chút vướng bận tới tương lai, thời gian ở đây cũng đã quá lâu, hắn vội cáo từ ra về.



Địch Thanh đứng dậy tiễn đưa, muốn nói gì đó nhưng lại thôi:

-Còn có chuyện này, không biết Tam Lang có thể xem xét giúp ta không?



-Chuyện gì vậy?



Địch Thanh đem chuyện hai lần xin quẻ cách nhau mười mấy năm, không ngờ lại rút được quẻ đúng như thế, còn cả lời tiên tri của lão hòa thượng nói về “sinh tử hưng vong” kể cho Trần Khác.



Trần Khác nghe vậy cười nói:


Đang làm dáng giống như một cô bé, Đỗ Thanh Sương đột nhiên nghe thấy tiếng rầm bên ngoài cửa sổ, nàng quay đầu lại nhìn, sợ hãi tới mức hồn bay phách lạc, chỉ nhìn thấy dáng một người ướt đẫm từ dưới nước vịn tay vào cửa sổ của nàng.



Nàng đang định hét lên thật lớn, nhưng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc:

-Suỵt…



Đôi môi phớt hồng của Đỗ Thanh Sương mấp máy nói:

-Công tử…



Tỳ nữ bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong lạ thường, vội lên tiếng hỏi:

-Tiểu thư, có chuyện gì vậy?



-Không có việc gì.

Đỗ Thanh Sương vừa trả lời, vừa mở toàn bộ cửa sổ ra để cho Trần Khác leo vào.



Đợi Trần Khác vào trong nàng mới nhìn rõ, anh chàng này không ngờ chỉ mặc một chiếc quần cộc, thân hình đều đặn khỏe đẹp, cơ bắp không thô kệch, không hề che đậy như thế xuất hiện trước mặt nàng.



Cho dù mang tiếng là kĩ nữ, nhưng nàng không nhớ rõ lần trước nhìn thấy thân hình của nam nhân là khi nào nữa. Nàng lại đỏ mặt xấu hổ, vội quay đầu đi, nhỏ nhẹ nói:

-Công tử mau mặc áo vào.



-Nhưng phải để ta lau khô đi chứ.

Trần Khác chỉ những giọt nước đọng trên người nói.



Đỗ Thanh Sương tiện tay rút lấy chiếc khăn mặt đưa cho hắn, Trần Khác nhận lấy lau khắp người, rồi quay người lại nói:

-Trên lưng lau không được.



Đỗ Thanh Sương không có cách nào khác đành cầm lấy chiếc khăn giúp hắn lau sau lưng. Lúc này mới phát hiện chiếc khăn trong tay chính là chiếc khăn dùng để lau mặt sau khi mình tháo trang sức xuống.