Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4174 : Bình minh của mùa xuân
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Thân hình hoàn mỹ của đàn ông luôn có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, cũng giống như sự hấp dẫn của người phụ nữ hoàn mỹ vậy. Bao năm chịu khó rèn luyện, khiến dáng người của Trần Khác rất nam tính hấp dẫn. Từ sau lưng nhìn lại, thấy rõ ràng cả đường cong cơ thể trên người hắn mà không hề khoa trương. Vai rộng, eo nhỏ, rắn chắc, hai chân thon dài mà có lực, trông rất cao lớn, có sức hấp dẫn của người đàn ông sung mãn.
Mặc dù Đỗ Thanh Sương là mỹ nhân lãnh cảm, nhưng ánh mắt vẫn bị hấp dẫn bởi thân thể của hắn. Nhân lúc ở phía sau lau lưng hắn, nàng cũng vụng trộm nhìn vài cái, càng nhìn lại càng không rời mắt ra được, không khỏi thầm mắng bản thân mình không tốt.
Đang lúc nàng có chút ý loạn tình mê, Trần Khác đột nhiên xoay người lại, hai mắt nóng bỏng và tràn đầy ham muốn, nhìn nàng chằm chằm.
-Công tử, đừng dùng ánh mắt như vậy mà nhìn Thanh Sương chứ?
Thấy Đỗ Thanh Sương mặt đỏ tai hồng, vội vã cúi đầu, khăn mặt cũng rơi xuống mặt đất.
-Công tử có biết đây là khuê phòng của Thanh Sương không?
-May là ta không coi đây là cấm địa của người đi đường dừng lại, nếu không thì đã không có cơ hội nhìn thấy Thủy Tiên Tử tuyệt mỹ này.
Trần Khác nhe răng cười rộ lên nói.
Vì sắp sửa đi ngủ nên trên người Đỗ Thanh Sương chỉ mặc một cái váy tơ bình thường màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo chẽn nhỏ màu lục, mái tóc buộc phía sau như hờ hững trên vai, càng thêm vẻ động lòng người, nhìn thấy là thương. Khuôn mặt thiên thần như ngọc càng khiến cho người khác say mê:
-Có điều, mỹ nhân, vì sao khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ lên thế?
-Cầu xin người đừng nói nữa được không?
Đỗ Thanh Sương vùng ra rồi xoay người ra chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, cúi đầu không nói.
Mỹ nhân dưới đèn, hoa dưới trăng. Dưới màu vàng của ngọn đèn, bóng dáng của Đỗ Thanh Sương thướt tha với những đường cong tuyệt đẹp. Bất luận là với người đàn ông như nào đều có một lực hấp dẫn chết người. Nhất thời máu nóng của Trần Khác dâng lên, quyết tâm với tay đặt lên bờ vai mềm mại không xương của nàng.
Thân thể mềm mại của Đỗ Thanh Sương đột nhiên run rẩy, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, nhưng không vùng vẫy.
Trần Khác cảm thấy mừng rỡ, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, có thể ngửi thấy mùi hương thơm cơ thể của nàng tỏa ra. Hắn vừa định kề sát trên khuôn mặt vô cùng mịn màng của nàng thì lại cảm thấy có một giọt nước mưa lạnh như băng rơi xuống mu bàn tay.
Trần Khác còn nghĩ mỹ nhân này lãnh đạm, vậy mà sớm đã ý loạn tình mê, nhưng sao nàng lại rơi lệ như vậy? Hắn lập tức chặn lại lòng ham muốn đang dâng trào, xoay vai để Đỗ Thanh Sương quay lại. Quả nhiên, khuôn mặt tuyệt mỹ kia đã tràn lệ như mưa, khiến người ta phải xúc động tan nát cõi lòng.
-Nàng làm sao vậy?
Trần Khác luống cuống tay chân, nói:
-Vừa rồi vẫn còn tốt mà.
Đỗ Thanh Sương đang u sầu như vậy, làm sao mà gọi là tốt được? Ngươi trần truồng xông tới, sau đó tay chân lóng ngóng, làm sao người ta bình tĩnh tinh thần được chứ? Vì thế lệ rơi càng nhiều.
-Chàng đúng là người xấu, lúc nóng lúc lạnh, lại to gan lớn mật khiến cho người ta lo lắng trong lòng, u mê ngồi trên thuyền tặc của chàng.
-Lên đây rồi thì đừng bước xuống nữa.
Tiếng Trần Khác nói tuy nhẹ nhưng lại chân thật đáng tin:
-Ta muốn đem nàng giấu đi, khiến cho những người đàn ông kia không còn hy vọng gì nữa.
-Công tử…
Đỗ Thanh Sương cảm thấy thật ấm áp. Kỳ thật nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý thì đã bị người đàn ông hống hách này làm cho u mê rồi chiếm giữ. Sau khi trao thân, điều nàng lo lắng nhất chính là Trần Khác cảm thấy mỹ mãn thì không còn hứng thú nữa, phủi mông bỏ đi. Nhưng bây giờ nghe hắn nói như vậy, tuy rằng không thực tế nhưng nàng cũng cảm thấy vui mừng.
Thấy nàng không trả lời, Trần Khác nghĩ nàng còn luyến tiếc sự nghiệp ca xướng, bèn nói:
-Tuy rằng ta không phải là cự phú nhưng có thể nuôi nàng rất tốt. Nếu nàng còn muốn ca hát, ta có thể dựng một ca lầu cho nàng, để nàng có đàn ca múa diễn xuất bên trong, để cho bọn người kia đến ca lầu nghe. Trên dưới phải có quy củ, nàng cũng không phải để ý đến bọn ong bướm nữa.
-Công tử, chàng nghĩ thật đơn giản.
Đỗ Thanh Sương vừa mừng rỡ vừa buồn cười nói:
-Năm đó thiếp mua lại Thiên Âm thủy tạ, kỳ thật chính là mục đích này, nhưng không có khả năng. Trong Kinh có rất nhiều vương công quyền quý. Người ta tổ chức yến hội, thịnh tình mời mình đi hiến nghệ mà mình không đi thì sẽ đắc tội với họ. Dần dà, suốt ngày đi hiến nghệ bên ngoài thì thủy tạ không còn có tác dụng nữa.
-Được chiều quá thì sẽ sinh tật xấu.
Trần Khắc mắng một tiếng, nói :
-Từ nay về sau, chúng ta không tỏ ra khôn khéo trong giao thiệp nữa.
Nói xong thì lấy tay bắt lấy ngực của nàng, hơi dùng sức, nói :
-Nàng nghe lời ta, bằng không bắt mông nàng phải nở hoa đấy.
-Thì theo ý công tử.
Đỗ Thanh Sương dở khóc dở cười, trong lòng tự hỏi sao người này có thể ngang ngược vậy. Nhưng nếu người đàn ông này không hống hách thì nàng cũng không thể bị hắn giữ lấy, đành phải dịu dàng nói:
-Từ nay về sau, thiếp sẽ không khôn khéo trong giao tiếp nữa. Sau khi diễn xong thì sẽ không đi ra ngoài.
Nói xong, nàng đột nhiên đỏ mặt lên, nói nhỏ:
-Thực ra, Thanh Sương chỉ thích ca hát, chứ không quan tâm là hát cho một người hay hát cho nhiều người.
Trần Khác lập tức mừng như điên, nói:
-Nàng nói thật chứ?