Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4176 : Bãi tướng

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Đương nhiên có đánh chết Văn Ngạn Bác cũng sẽ không thừa nhận. “Hà Đồ” là thứ phạm vào cấm kỵ, nếu không có căn cứ thì quyết không thể để liên quan đến.



-Văn tướng công có dám thề với tổ tông thần linh không?

Quách Thân Tích đứng ra nói:

-Rằng chính mình tuyệt đối không nhận “Hà Đồ” không?



Người xưa luôn kính tổ kính thần. Người bình thường tuyệt đối sẽ không dám thốt ra lời thề độc này. Nhưng đối Văn Ngạn Bác là kẻ ngoại lệ, ông ta không chút do dự nói:

-Có gì mà không thể?



-Khanh gia chớ nên sốt ruột. Đây là trong triều đình. Nếu để cho tể tướng chỉ thiên thề thì còn thể thống gì?

Hoàng thượng nhẹ giọng an ủi Văn Ngạn Bác nói:

-Quả nhân cũng tin tưởng là khanh oan uổng.

Nói xong lại nhìn Ngự sử trung thừa Vương Tố nói:

-Ngươi cho người điều tra rõ việc này để trả lại trong sạch cho Văn tướng công.



-Vâng!

Vương Tố đáp một tiếng lĩnh mệnh.



-Lúc này lũ lụt đã rút. Nhiệm vụ trùng kiến lại sau lũ lụt còn nặng nề.

Triệu Trinh lại chuyển hướng đến Văn Ngạn Bác nói:

-Khanh gia chớ để bị ảnh hưởng. Hãy mau chóng giúp dân chúng ổn định lại gia đình như trước.



-Thần tuân chỉ.

Văn Ngạn Bác lĩnh mệnh, thi lễ lui ra.



Việc này sẽ xem xét lập an, tạm thời để qua một bên. Hồ Ngôn Đoái lại the thé nói:

-Có việc thì tấu…


-Địch Thanh bị Trung thư tỉnh đề nghị bãi chức, chắc mọi người đều biết. Anh ta không thể ở lại Tây phủ được nữa, nhất định sẽ lại dâng sớ xin từ giã. Ngươi nói bây giờ hoàng thượng gộp ta và Địch Thanh lại cùng điều tra là có ý gì?



-Vậy là ý gì?



-Ngay cả Địch Hán Thần một tên Ban nhi đều biết là không xấu hổ, không có mối bận tâm với quyền vị. Ta là tể tướng, sao có thể gộp chung với anh ta như vậy?

Văn Ngạn Bác tự giễu, cười nói:

-Lúc này thật sự giống như “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau”, nhưng cũng khiến cho Cổ tướng công phải tính kế sách.



-Có lẽ tướng công đa tâm quá.

Vương Củng Thần cảm thấy buồn bã, rồi lại hơi xúc động. Tể tướng vừa đi, bản thân ông ta là một Tham tri chính sự có thể tấu lên trên để thay đổi gì không? Đương nhiên, ông ta luôn tỏ ra là một danh thần, không thể để ý nghĩ lộ ra ngoài, bèn nhẹ giọng an ủi nói:

-Nỗi lo lắng của hoàng thượng vẫn chưa nguôi. Ai còn lòng dạ nào mà nói như vậy.



-Có lòng dạ nào không thì ngươi hãy chờ xem.

Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:

-Qua mấy ngày nữa, Ngự sử đài dâng lên kết quả điều tra, hãy xem ý hoàng thượng trả lời thế nào. Đến lúc đó ngươi sẽ biết.





Qua hơn nửa tháng, Ngự sử đài đã điều tra ra kết quả. Trải qua mấy lần vạch tội thì cuối cùng kết luận là tội trạng mà Quách Thân Tích và Trương Bá Ngọc tố cáo là không có thật. Vì Trương Bá Ngọc là Ngự sử, có quyền tấu lên những tin đồn, cho nên được miễn tội. Còn Quách Thân Tích vì bịa đặt nên bị bãi quan đuổi đi.



Xử phạt qua loa như vậy, hiển nhiên không hề phù hợp với việc hoàng thượng yêu cầu trị tội kẻ bịa đặt. Nhưng Triệu Trinh không nói gì cả, mặc cho phán quyết có hiệu lực… Từ đó có thể hiểu ra được rằng Hoàng thượng đã không còn bảo vệ tể tướng nữa.



Văn Ngạn Bác là một người tôn nghiêm, sao có thể tiếp tục mặt dày nữa. Vì thế ông ta tìm cách xin thối lui. Tuy rằng không được an ủi nhưng coi như ra đi còn có chút thể diện. – Với Hà Dương tam thành tiết độ sứ Đồng bình chương sự, Phán Hà Nam phủ, Phong Lộ quốc công. Không những ông ta có thể giữ được chức cấp ban đầu, còn có được vinh hàm của Quốc công, cho dù đến địa phương nào, thì cũng là quan viên Đại Tống có tiền lương cao nhất.



Về phương diện khác, Địch Thanh cũng cố gắng cầu xin được ra đi. Hơn nữa ông ta hoàn toàn khác với Văn Ngạn Bác, không hề yêu cầu đảm nhiệm bất cứ chức quan hay quân chức gì, chỉ muốn chuyên tâm kiến thiết Võ học cho quốc gia, được làm một thầy giáo dạy học.



Thái độ của hoàng thượng với Địch Thanh rõ ràng hoàn toàn khác với Văn Ngạn Bác, không những an ủi mà hơn nữa còn kiên quyết không đồng ý bãi miễn chức vụ của ông ta. Cuối cùng Địch Thanh lấy chức danh Đồng Trung thư môn hạ Bình Chương sự, Phán Hoàng đế Võ học Viện sự, phụ trách sắp xếp cho Võ học hoàng gia Đại Tống.