Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4183 : Bao nhiêu tiền?

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


- Không thể tưởng tượng được, thật không thể tưởng tượng được, người này thật đúng là không thể cứu vãn được nữa, không ngờ có thể giấu mà vào nhà xí.

Trần Khác và Tống Đoan Bình chạy nhanh qua, vừa nhìn thì thấy Ngũ Lang đem nhà xí đào xuống ba thước, từ dưới đất lấy lên một cái túi giấy dầu rất lớn.



Vạch từng lớp giấy dầu ra, chỉ thấy một tầng giấy dầu, một tầng vôi, không ngờ lại bao lấy hơn mười lớp. Cũng chính vì như thế, bên trong mới được cất giữ khô ráo như vậy.



Chỉ khi lớp giấy dầu sau cùng nhất được vạch ra, một cái hòm mây trông rất đẹp mắt bị bịt kín, hiện ra trước mắt ba người.



Hòm không khóa, nên chỉ cần dùng sức một chút là mở ra ngay, liền thấy những tờ tiền giấy xếp chồng chồng, ngăn nắp bên trong, bốc ra mùi mực in nhẹ nhẹ.



-Không ngờ là Giao Tử?!

Thân là của người Tứ Xuyên, nên đối với loại tiền giấy này thấy vô cùng quen thuộc, Tống Đoan Bình không kìm được mình bèn đứng dậy hô to:

-Cái này phải được bao nhiêu tiền!

Đều là mệnh giá lớn một trăm quan một tờ.



Trần Khác cầm lấy từng xấp xếp chồng lên, rồi nói:

-Một trăm mười tờ là một xấp, tổng cộng phải là… một trăm xấp.



-Đó là bao nhiêu?

Tống Đoan Bình nhìn trân trân không nói nên lời.

-Một trăm vạn quan tiền?



Đây dứt khoát là một khoản tiền lớn, phải biết rằng là, Trần Khác ở Tứ Xuyên, lợi dụng những tri thức đánh dấu thời đại, khổ tâm kinh doanh mười năm, thì mới hoàn toàn có được gia nghiệp mười vạn quan tiền… Trước đây khi cầm trong tay sáu vạn quan đến kinh thành cất giữ, còn phải huy động toàn thể huynh đệ hộ tống, lúc ấy cảm thấy đó là một khoản tiền lớn vô kể.



Nhưng ở đây tròn một trăm vạn quan tiền đó! Số lượng làm người ta kinh ngạc, làm ba người trẻ tuổi rất nhanh từ vui mừng hớn hở biến thành sự căng thẳng rồi.



-Liệu có phải, những người đó cũng đang tìm khoản tiền không?

Tống Đoan Bình thình lình thốt lên một câu, hiển nhiên là rất có khả năng rồi…



Nếu quả thật lấy khoản tiền này là mục tiêu, thì những người đó sợ là chuyện gì cũng có thể làm ra được!



- …

Lúc này đây, Ngũ Lang thông thường sẽ không kêu ca tiếng nào, mà lắng nghe các ca ca nói chuyện.



-Có thể là ai đây?

Tống Đoan Bình trầm giọng nói.



-Dư nghiệt của Vô Ưu Động sao?

Trần Khác hỏi.



-Có khả năng lắm chứ, trước đây Hoàng thành ti luôn bảo hộ chúng ta.

Tống Đoan Bình ngưng nói.

-Bọn họ không dám hành động đâu, hôm qua người của Hoàng thành ti vừa mới rút lui, thì hôm nay bọn họ lại chăm chăm nhìn vào ngươi rồi.



-Bọn họ theo dõi hai ngươi sao?



-Không có.

Tống Đoan Bình lắc đầu nói:

-Hai chúng ta cố ý đánh nhau để kéo dài thời gian, không phát hiện có người.


Quản gia trình lên, người thanh niên nhìn quyển sổ, khẽ nhíu mày, liền đưa cho thị nữ cầm và lật cho anh ta xem.



Lật đến tờ mới nhất, phần gạch mới nhất, liền thấy được tên Trần Khác, cùng với bất địa chỉ khu nhà – ngõ Lư Vĩ.



-Thành Biện Kinh vẫn còn địa danh này sao?

Người thanh niên lớn lên ở địa phương này, cũng chưa nghe nói qua ngõ Lư Vĩ.



-Có, ở cạnh cầu, vô cùng hẻo lánh.

Thám tử hồi bẩm:

-Nơi đây tất cả đều là dân cư nghèo, phải tốn sức mới tìm được.



-Chạy đến đó mua nhà sao?

Người thanh niên trầm ngâm đứng lên nói:

-Ta nhớ rõ, tên đó không phải là một ông chủ đất giàu có hay sao?



-Phải, người đi vào đất Thục quay về lại nói.

Thám tử hạ giọng nói:

-Nhiều tân phú ở đất Thục, đều là nhờ phúc của hắn, hắn tự nhiên thành ra quá giàu, nghe nói trước khi vào kinh đã thực hiện thoái vốn một phen, đổi lấy sáu bảy vạn quan tiền.



-Một người có vạn quan đã được coi như là đại phú, huống chi là có sáu bảy vạn quan triệu.

Người thanh niên cau có nhíu mày mà nói:

-Như vậy đã là phú hào rồi, nhưng ngược lại đến xóm nghèo mua loại nhà rách nát này để ở, rốt cuộc hắn muốn làm gì?



-Tiểu nhân cũng đã hỏi hắn, hắn nói hiện tại phòng ở đó cực kỳ rẻ.

Thám tử nói:

-Có thể là muốn mua thấp bán cao.



-Một phòng ở, hắn mua thấp bán cao để có thể kiếm thêm được bao nhiêu, ba mươi quan tiền hay là năm mươi quan tiền?

Người thanh niên cười nói:

-Đừng nói với ta là gia tài vạn quan của hắn, đều có bằng cách như vậy.



Chính cái này không phải là cái mà thám tử có thể trả lời, người thanh niên sai người thưởng cho y một quan tiền, đợi thám tử lui ra, người thanh niên nói với quản gia:

-Trực giác của lão đầu rất chuẩn, gã đang nói về tiền của chúng ta, chắc chắn là chỗ tên kia, ta không thể nào sơ suất được.

Nói xong liền hạ lệnh:

-Tối nay cho người lục soát, xem xem có thể tìm thấy gì từ bên trong.



-Vâng.

Quản gia nhẹ giọng đáp, lại không lo lắng nói:

- Tuy rằng người Hoàng thành ti rút lui, nhưng cái khó là còn cái trạm gác ngầm theo dõi hắn, chúng ta làm quá, e là bại lộ.



-Vậy có biện pháp gì không?

Người thanh niên trầm sắc mặt một chút rồi nói:

- Một ngày không đem chừng đó tiền về, một ngày ta còn chưa thể về phủ được.

Người thanh niên thô bạo đá văng mỹ nữ ra, đay nghiến răng nói:

-Cho dù Hoàng đế có nhìn nhận hắn, ta cũng đều muốn đùa chết hắn, có như vậy thì mới tan nỗi hận trong lòng ta.