Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4184 : Đấu trí
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Do khởi công trễ, đám người làm thuê thật thà chất phác, kiên trì làm đến khi trời tối đen cái gì cũng không nhìn thấy, mới được lãnh tiền công ra về.
Mà cái hòm kia, sớm được Trần Khác giấu trong xe đẩy của đám người làm thuê, rồi khe khẽ ngâm một bài dân ca và đẩy về nhà.
Tống Đoan Bình đã sớm quay trở lại, vừa thấy Trần Khác liền nói:
- Ta đi theo tên thám tử vòng vo nửa ngày, cuối cùng đến một tòa nhà to.
Nói xong viết địa chỉ lên giấy, ném cho Trần Khác nói:
- Ngươi đi điều tra xem.
- Ngươi muốn đi đâu?
Trần Khác một bên lau mặt, một bên thấy y thay đổi y phục đi ra ngoài.
- Quay về xem sao.
Tống Đoan Bình nói:
- Phỏng chừng là đêm nay, bọn họ không thể bỏ qua mà thám thính địch doanh.
- Nhất thiết phải cẩn thận.
Trần Khác không nói gì mà cứ đi tiếp, đối với việc này, lão Tống rất thông thạo, mình đi chỉ vướng chân thêm thôi.
Một đêm không nói chuyện, lúc trời sáng, Trần Khác đột nhiên nghe được trong viện có động tĩnh, nhanh chóng nhấc người đứng dậy, Ngũ Lang cũng trở người đứng lên.
Sau một hồi sợ bóng sợ gió, thì Tống Đoan Bình đã trở lại.
Vừa bước vào phòng, nhận bát súp mà Tứ Lang đưa lên, Tống Đoan Bình ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chà miệng nói:
- Cừ thật, thiếu chút nữa là đem mặt đất xốc lên rồi.
- Sang bên cạnh lục soát chưa?
- Không có,
Tống Đoan Bình lắc đầu nói:
- Chỉ riêng cái sân của chúng ta thôi, đủ để bọn chúng hết hơi rồi.
Bỗng chốc nói:
- Tuy nhiên nói không chừng, tối mai sẽ đi lục soát.
- Ừ.
Trần Khác gật gật đầu nói:
- Hôm nay ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ta và Ngũ Lang đi.
Nói xong, nói với Tứ Lang:
- Hôm nay người của Học xã sẽ qua, đệ dẫn bọn họ đến ngõ Lư Vĩ nhé.
- Chỗ ở bị người đạp hư thành như vậy,
Tứ Lang tuy rằng tay trói gà không chặt, bình thường không khôn khéo trong giao thiệp, nhưng là quân sư của đám người Trần Khác, cậu thấp giọng nói:
- Dù sao huynh cũng không thể phép thờ ơ được.
- Ai nói ta thờ ơ?
Trần Khác ha hả nói:
- Gọi bọn họ đến chính là đi xem kịch cộng với diễn kịch.
- Phi.
Lão Bát cười lạnh nói:
- Huynh xem nàng là trinh tiết liệt nữ gì đó sao? Sớm đã cho người ta chơi rồi!
- Ai?
Lão Tứ có hơi thô lỗ, trừng to mắt nói:
- Ai dám to gan chứ?
- Cái tên sát tài Họ Trần kia.
Lão Bát lãnh đạm nói:
- Trước đây là bọn họ ngươi tới ta đi chơi thân thiết với nhau, sau đó truyền ra Đỗ Thanh Sương phải thoái ẩn, huynh nói xem vậy hai người này có liên hệ với nhau không cơ chứ?
- Con mẹ nó!
Lão Tứ nghe qua thấy hợp tình hợp lý, ngay lập tức hai mắt như có lửa mà nói:
- Lại lấy ta ra làm con khỉ đùa giỡn sao!
- Gái điếm vẫn mãi là như vậy, đệ thật sự không hiểu các ngươi, những người này, vì sao phải đem nàng trở thành Bồ tát để sùng bái chứ.
Lão Bát nói một hơi:
- Tứ ca, chuyện này cứ giao cho đệ đệ, cam đoan là khiến huynh hả hê cơn giận!
Đang nói chuyện, quản gia của lão Bát từ ngoài tiến vào, ghé vào lỗ tai người thanh niên nhẹ giọng bẩm báo. Lão Bát nghe xong nhíu mày nói:
- Lẽ nào, tên sát tài kia thật sự là lúc cao hứng mà vùng dậy sao?
- Chỉ sợ là, hôm nay đám thư sinh này đều đi rồi, dường như phải làm cái gì mà hội sở ấy.
Quản gia nhỏ giọng nói:
- Còn nói linh tinh cái gì là núi không cao, nước thì không sâu, …”
Nói xong không khỏi cười nói:
- Kết quả khiến chúng ta giật mình, không ngờ muốn đổi nơi ở.
- Hiện tại thì sao?
Lão Bát sốt ruột hỏi.
- Mời bốn mươi chín hòa thượng, muốn làm bốn mươi chín ngày Thủy Lục Đạo Tràng.
Quản gia nói.
Nghe nói Trần Khác muốn phô trương cho lớn, Lão Bát trái lại cảm thấy là lẽ thường phải làm, không khỏi tức giận mà nói:
- Muốn bày trò sao?
- Vẫn theo dõi ngõ Lư Vĩ chứ ạ?
Quản gia nhỏ giọng hỏi.
- Nhìn lũ hòa thượng sao?
Lão Bát đá một cước lên người quản gia mà nói:
- Hãy làm cho bọn họ chạy trở về đây!
Quản gia sau khi đi xuống, Lão Bát sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong lòng đầy hy vọng, lần này có thể kiếm về một khoản to, ai biết rằng đầu mối bị chặn đứng lại, chẳng lẽ lão nhân đoán sai, tên sát tài kia căn bản cái gì cũng đều không biết sao?