Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4185 : Đầu tư

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Vài ngày sau, Triệu Tông Tích cho câu trả lời, chủ nhân của ngôi nhà cổng kín tường cao kia là Nhữ Nam Vương Phủ Bát Vương tử Triệu Tông Sở. Triệu Tông Tích còn báo với Trần Khác, thằng nhãi này ngày xưa chính là hậu đài của Vô Ưu Động, Cái Bang sau khi chớp đánh không kịp trở tay mà bị diệt trừ, Triệu Tông Sở liền rời khỏi nhà, trú ngụ tại tòa nhà kín cổng cao tường kia.



Về phần nguyên nhân, vốn là điều bí mật. Nhưng ai kêu con của Vương gia Nhữ Nam Vương miệng lưỡi bép xép lẫn lộn, để rồi những người huynh đệ của gã ở trường hợp bất đồng mắng gã, nói gã đã đánh mất gia tài mấy chục vạn quan …



- Mà theo thông tin đáng tin cậy, gã ở trong bóng tối vẫn âm thầm lén lút tụ tập dư nghiệt của Cái Bang, ý đồ ngóc đầu trở lại, tái hưng Vô Ưu Động.

Triệu Tông Tích lo lắng nói với Trần Khác rằng:

-Nghe đâu bọn họ khai lệnh kẻ giang hồ phải giết. Người lấy được tính mạng của ngươi, là kẻ ngoại bang thì thưởng năm vạn quan, là kẻ nội bang thì thăng làm Đại Long Đầu tân nhậm…



-Củ chuối thật,

Trước đó Trần Khác xem như vẫn còn bình tĩnh, khi nghe được tin tức này, trong nhất thời nghẹn họng nhìn trân trân:

-Thật hay giả?



-Cực kỳ chính xác.

Triệu Tông Tích vuốt tay nói:

-Nói thật với ngươi, nhà ta cũng có tình báo.



-Không thể tưởng được, ta đây vẫn là Kim đầu đó chứ.

Trần Khác vuốt cằm mình nói:

-Hóa ra bọn họ nhìn nhắm vào ta, là vì cái này à.



-Ngươi dù sao cũng phải cẩn thận.

Triệu Tông Tích ân cần nói:

-Nếu không được, ta sẽ lại đi tìm quan gia, để ông ấy tiếp tục phái hộ vệ.



-Không cần đâu.

Trần Khác lắc đầu nói:

-Ta khó khăn lắm mới tiễn bước được mấy bước chân của bọn ma quỷ đó chứ.



-An toàn là quan trọng, hay tự do là quan trọng?



-Sinh mạng là đáng quý, tình yêu giá ngàn vàng, nhưng nếu khống có tự do, thì đều bỏ đi cả…



"..."Triệu Tông Tích không nói gì, sau một lúc bất lực nói:

-Nếu chông cần hộ vệ, ngươi đó, thi trước kỳ thi mùa xuân ngươi đừng đi ra cửa, đợi đến khi thi đậu tiến sĩ, có chức quan trên người, bọn họ không dám hành động xằng bậy.



-Được.

Trần Khác đáp không cần suy nghĩ:

-Ta có chuyện muốn nói với ngươi.



-Chuyện gì?



-Ngươi có biết, ta vì sao mua phòng ở ngõ Lư Vĩ không?

Trần Khác từ từ nói.



-Không phải để làm hội sở sao?

Triệu Tông Tích nói.


Trần Khác hạ giọng nói:

-Để cho ta dùng khoản tiền này, làm việc mà tiền nhân chưa làm qua bao giờ…







-Khoản tiền này xử trí sao đây?

Khiêu khích Triệu Tông Tích, Trần Khác lại đem chủ đề quay về.



-Tiền của ngươi, ngươi định đoạt.

Triệu Tông Tích cũng không mất bình tĩnh.



-Hiến cho quan phủ, được nghe khen ngợi, ca tụng.

Trần Khác lặng lẽ nói:

-Sau đó đợi Triệu Doãn Nhượng lên ngôi, tiếp theo đem ta chém thành trăm ngàn mảnh.



Triệu Tông Tích hạ giọng nói:

-Nếu không hiến, ngươi dự định làm sao bây giờ?



-Cái này phải xem ngươi rồi.

Trần Khác thản nhiên nói:

-Ngươi biết, cái ta có là tiền, nếu là hưởng lạc, thì mình tiền của ta không thôi cũng đủ. Vì vậy với ta mà nói, cách làm đơn giản nhất, chính là một mồi lửa đốt. Xong hết mọi chuyện, làm gì cũng không sợ có chuyện phát sinh.

Nói xong gãi đầu cười gượng và nói:

-Tuy nhiên hình như Triệu Doãn Nhượng sau khi đăng cơ, vẫn sẽ không bỏ qua ta.



-Ngươi làm sao chắc là ông ta?

Triệu Tông Tích hạ giọng nói:

-Quan gia vừa mới nạp thêm mười mỹ nữ, ai biết lần này có sinh ra Hoàng tử không?



Trần Khác thản nhiên nói:

-Trong mệnh của quan gia là vô tử, con người không thể địch lại được với số mạng, cho dù Hoàng đế cũng không được.



-Nếu là Triệu Tông Thực, ta cũng không có kết cục tốt.

Triệu Tông Tích cười khổ nói:

-Mấy năm nay, anh ta oán hận ta không ít.



-Hiện tại chính là xem ngươi, có hạ được quyết tâm, số tiền này đều là của gã.

Trần Khác vỗ vào cái hòm, khẽ cười nói:

-Ta nghĩ, không cần người khác nói cho ngươi biết, làm như thế nào để xài khoản tiền này chứ?



-…

Triệu Tông Tích nhìn nhìn cái hòm, y đương nhiên không cần Trần Khác dạy. Nhưng đây là con đường không trở lại, ngươi làm sao khiến y hoàn toàn đáp ứng được.



-Đừng nóng nảy, ngươi suy xét cẩn thận.

Trần Khác mỉm cười nói:

-Bất luận ra sao, cầm cái hòm trở về đi, đặt ở chỗ ta không an toàn. Nếu chẳng may nó bị phát hiện, sẽ dở hơi đấy…