Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5188 : Messiah
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
- Nếu tộc trưởng có thái độ này.
Trần Khác lại không dính phải bài đó của ông ta, lãnh đạm nói.
- Chúng ta cũng không cần thiết phải nói nữa.
Hai mắt hắn giống như chim ưng, nhìn chằm chằm vào đối phương nói:
- Không cần phải che dấu sự hiểu biết của các ông, càng không nên vũ nhục sự hiểu biết của ta.
- Ha hả…
Lý Duy cười cười nhìn Tế tự Lan Tất.
Lan Tất không nói lời nào, chỉ hơi hơi nhắm mắt lại.
- Tam Lang đối với người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp chúng ta, quen thuộc trên mức bình thường đó.
Lý Duy hiểu rõ được ý tứ của Tất Lan, nghiệp vụ trọng yếu nhất của bọn họ là Giao tử, giao tình nông không thể nói chuyện sâu xa. Trầm ngâm một lát, lão nói tránh đi:
- Có một vấn đề muốn hỏi Tam Lang một chút.
- Xin hãy nói đi.
- Vì sao ngươi có thể nghe hiểu được lời cầu nguyện của chúng ta?
Lý Duy nhìn chằm chằm hắn nói:
- Là ai đã nói cho ngươi?
- Để ta giải thích cho các ngươi.
Trần Khác ăn ngay nói thật:
- Giống như từ khi sinh ra nó đã tồn tại trong đầu ta rồi.
Lan Tất đột nhiên mở mắt ra, nhìn kỹ lại thì dáng người hắn cao lớn, khôi ngô, gương mặt gã rõ ràng là người Hán, miệng lại phun ra một loạt tiếng Hebrew.
- Ta chỉ hiểu tiếng Hebrew đơn giản.
Những việc không thể tưởng tượng được giờ cũng đã gặp, cũng không phải sợ hãi điều gì nữa, lão Labie kích động không kiềm chế được, gã nén lòng, run giọng nói:
- Nói ra điều kiện của ngươi đi!
Lễ vật nặng như thế, tất nhiên sẽ có yêu cầu càng nặng hơn phía sau.
- Ta chỉ cần trong lúc các ông còn ở lại Đại Tống thì phải phục vụ cho ta.
Trần Khác nhẹ nhàng nói một câu, làm cho Lý Duy và Lan Tất sợ ngây người. Nói chuyện nửa ngày, hóa ra hắn đến không phải để hợp tác, mà là muốn sở hữu bọn họ.
Tuy rằng người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp rất bất mãn, nhưng vẫn lấy bộ mặt khiêm tốn tiếp xúc với người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ nhỏ yếu. Trong xã hội buôn bán này của Đại Tống, người Do Thái buôn bán tài hoa giống như cá gặp nước. Trong thời gian trăm năm, tích lũy của cải của bọn họ nhiều không thể đếm hết. Trong mắt của bọn họ, chỗ tiền mất cho Trần Khác không đáng kể chút nào, chỉ giống như hạt muối bỏ biển mà thôi.
Hai bên giống như con chuột và con voi, giờ phút này con chuột lại nói về sau phải nghe lời của hắn, vậy thì tâm tình của con voi sẽ như thế nào?
Nếu không phải vừa rồi Trần Khác thần bí kể chuyện trấn trụ bọn họ, lại đưa ra điều kiện không thể kháng cự, hai lão nhân sợ rằng đã trực tiếp đuổi khách rồi.
- Tương lai, ta sẽ lấy được một mảnh đất độc lập, một thế ngoại đào nguyên không có quấy nhiễu bên ngoài, sẽ là một thiên đường trong nhân gian. Nếu như sau khi về nhà, các ông phát hiện ra Đại Tống vẫn tốt hơn thì ta sẽ cho phép các ông được cư ngụ trong lãnh thổ của ta. Nếu các ông nguyện phục vụ cho ta cả đời, ta có thể đưa lãnh thổ này cho các ông, cho các ông thành lập quốc gia Do Thái của chính mình!
Hai người lại bị trấn trụ, nhất là Lan Tất, gã gắt gao nhìn chằm chằm Trần Khác, môi mấp máy như muốn nói vài lần rồi lại thôi.
Cuối cùng vẫn là Lý Duy tỉnh táo một chút, gã nhìn Trần Khác nói:
- Ân đức Thái tổ Hoàng đế thu nhận và giúp đỡ, người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp chúng ta khắc sâu trong lòng, bất cứ lúc nào cũng sẽ không giúp đỡ cho ngươi tạo phản.
- Các ngươi là trung thần, ta cũng không phải là nghịch tặc.
Trần Khác cười ha hả nói:
- Yên tâm đi, mảnh lãnh thổ của ta không nằm trong lãnh thổ của Đại Tống.
Mặc dù như thế, lời nói của Trần Khác hôm nay cũng quá mức kinh thế hãi tục, hai vị lão già trao đổi ánh mắt với nhau, rồi nhìn hắn nói:
- Tam Lang cũng đã biết, người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp chúng ta chỉ cần đã ký kết khế ước, sẽ vĩnh viễn tuân thủ theo. Cho nên chúng ta luôn thận trọng xem xét từng phần khế ước, nhất là việc này… không thể dùng lời nói để diễn tả ước định được. Cho nên để cho chúng ta suy xét vài ngày được không?
- Có thể.