Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5195 : Tình thế nguy hiểm
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Biểu hiện lần này của Lý Trung làm Trần Khác rất lo lắng. Cũng không phải là do bản thân người này như thế nào, mà là thái độ của anh ta đối với Triệu Tông Thực và Triệu Tông Tích khác nhau… Ngay cả một người là binh lính thô lỗ, đều có thể cảm nhận được tiền đồ của hai người tốt xấu ra sao, nói gì những người khác?
Có thể thấy rõ ràng tình huống đã đến mức độ nào rồi.
Việc này cũng khó trách được, bởi vì nạn lũ lụt đã cắt ngang vấn đề của người thừa kế đế quốc. Hiện tại, lũ lụt đã rút lui, dường như không muốn quyết định cũng không được.
Hay là do lão Phạm Chẩn. Lão này từ đầu năm đã khởi xướng việc lập trữ. Trước sau đã dâng lên tổng cộng mười chín tấu chương, cũng đã kiên trì hơn nửa năm. Sau này, thấy tấu sớ không dùng được, lão liền trực tiếp can gián trước mặt. Bắt đầu từ tháng bảy năm nay, chỉ cần vừa lên triều, lão sẽ bắt đầu nói chuyện lập trữ. Chỉ cần Hoàng thượng không nghe lão khuyên, lão liền giống như truyền thống từ trước đến nay của của đời Tống, đi lên giữ chặt vạt áo của Hoàng thượng, không thể nói là không buông tha, nhưng cứ gây sức ép liên tục.
Triệu Trinh cũng không có biện pháp nào khác, đành phải cho lão thăng quan, sau đó chuyển đến địa phương khác làm tri châu… Chiêu này dùng lúc nào cũng có hiệu quả, ai ngờ lại không có tác dụng với Phạm Chẩn, bởi vì lão từ chối không đổi chức vị.
Phạm Chẩn nói mình có bệnh, liền ngang ngược nằm ở nhà một trăm ngày. Cho đến khi mọi người gặp lại lão đều nhận không ra. Chỉ thấy Phạm Chẩn mới năm mươi tuổi, đã râu tóc bạc trắng, giống như Ngũ Tử Tư.
Tình hình đã như vậy, thì đã không còn trong phạm vi khống chế của người nào. Phạm Chẩn chấp nhất khiến rất nhiều quan viên có chí cũng bị cảm động, bọn họ cũng bắt đầu dâng tấu chương dồn dập, trong đó cũng không thiếu những nhân vật quan trọng.
Đầu tiên là Thị Ngự Sử Triệu Biên dâng tấu, lấy việc lũ lụt vừa rồi nói, ông trời đã cảnh cáo đối với chúng ta. Trong dân gian cũng phát sinh ra những thuyết pháp tà giáo mê hoặc người khác, tất cả đều là vì quốc gia của chúng ta không có Thái tử! Hy vọng Hoàng Thượng chí công vô tư, nhanh chóng tìm một người để nối nghiệp, để người đó được đưa vào trong cung tiếp nhận sự giáo dục của đế vương. Hoặc là để người đó ở một chức vị nào đó rèn luyện, nói chung là không nên trì hoãn thêm một khắc nào nữa.
Ngay lập tức Tri Chế Cáo Ngô Khuê, Ngự Sử Lã Cảnh Sơ cũng dâng tấu chương lên phụ họa. Mà ngay cả Tư Mã Quang ở nơi xa xôi lo việc đê đập cũng lo cho triều đình, cũng tham gia náo nhiệt, dâng tấu xin lập trữ. Đương nhiên, anh ta tuy rất đang nổi danh nhưng dù sao cũng ở nơi xa xôi phía Tây Bắc Tình Châu làm thông phán, cũng không ảnh hưởng bao nhiêu tới triều đình, có thể nói là không đáng kể.
Ba người thực sự có thể ảnh hưởng, người thứ nhất chính là ‘Thập xử hưởng la, cửu xử hữu tha’ lão đại Âu Dương. Minh chủ trong giới văn học, bị sự trung nghĩa của Phạm Chẩn cảm động, nhưng lão rất tuân thủ đạo quân thần. Chưa bao giờ nói nặng lời với Hoàng đế, chẳng qua chỉ lấy việc nhà nói với giọng điệu khuyên can:
-Hoàng thượng vốn không có Hoàng tử, nhưng còn có công chúa làm bạn, cho nên sẽ không cảm thấy cô độc. Hiện tai công chúa đã xuất giá, người bên cạnh người càng ngày càng ít. Công việc quốc sự ngày càng bề bộn, người trở lại hậu cung thì còn có thể cùng ai trò chuyện? Những dân chúng bá tánh bình thường còn có thể hưởng hạnh phúc gia đình. Người làm vua một nước làm sao có thể thiếu thốn được? Cho nên lão thần cảm thấy người nên tìm trong hoàng tộc một người vừa ý làm con, để cho anh ta có thể bầu bạn với người, hiếu kính với người.
Hoàng thượng cũng chỉ nhìn rồi nói với lão ba chữ:
-Ta không buồn…
-Ngươi không đưa, ta tự mình đi.
Trần Khác lạnh lùng nói:
-Ngũ Lang, đi gọi một chiếc xe tới!
-Đừng đừng, ty chức đưa, ty chức đưa.
Lý Trung buồn bực, trong lòng tự nhủ, ngươi làm như vậy giống ‘Chó cắn Lữ Đông Tân, không biết được người tốt’ vậy?
Chưa tới một giây, xe ngựa đã được chuẩn bị tốt. Trần Khác đi lên trước, Lý Trung cố gắng nói lần cuối cùng:
-Đai nhân có thể nghĩ lại, hiện tại có ba đám người đang dòm ngó người.
-Ba nhóm?
Trần Khác khẽ cau mày nói.
-Đó là tai mắt của Nhữ Nam vương phủ, mật thám Hoàng Thành ti, còn có bộ khoái của phủ Khai Phong.
Nghe nói về hai người trước Trần Khác cũng không thấy gì lạ, nhưng nghe được người cuối cùng hắn không khỏi cảm thấy nhức đầu. Lão Bao làm gì mà tới góp thêm phiên phức vậy?
Vỗ vỗ bả vai Lý Trung, hắn hạ giọng nói:
-Đa tạ người huynh đệ, nhưng đó cũng là huynh đệ của ta…
Lý Trung ngây ngẩn người, lắc đầu thở dài nói:
- Vậy ty chức đi…