Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5196 : Tiểu quận chúa
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
Khi tới trước cửa vương phủ quận Nhữ Nam, thấy trước cửa vắng ngắt, Trần Khác cười nói:
-Ngươi nói chạm vào có thể bỏng tay. Làm sao mà ngay cả xe ngựa đông đúc cũng không thấy?
- Mọi người đều nói công tử thứ mười ba đều chỉ biết đọc sách, không biết hưởng thụ. Cho nên cũng không ra ngoài gặp mặt ai khác.
Lý Trung lắc đầu nói:
-Đây đúng là nhà đã rách còn lại nát nữa mà. Đương nhiên, đây là do người khác làm. Ai bảo cậu ta nhiều huynh đệ như vậy?
Nói xong cười hắc hắc nói :
-Những người quan sát động tĩnh nói, mười mấy huynh đệ của cậu ta có nhà ở bên ngoài phủ, trong khoảng thời gian này, bọn họ thu lễ đầy tay từ sáng đến tối, đều có người đến hỏi thăm tặng lễ.
Anh ta lại dừng một chút rồi nói:
-Mà ngay cả người sai vặt của bọn họ cũng đều phát tài. Hiện tại cả đám lỗ mũi hướng lên trời, dáng vẻ rất kiêu căng.
Câu cuối cùng này của anh ta đã làm lộ ý tưởng thật sự trong lòng. Tổ tông à, người phải phát đạt chúng ta mới có thể thơm lây được.
Trần Khác không để ý đến anh ta, xe ngựa đã đến vương phủ quận Bắc Hải, nơi này cũng là cửa có thể giăng lưới bắt chim. Cái khác chính là, nơi đó vắng vẻ là giả, nơi này tiêu điều là thật…
Vệ sĩ của phủ nhận ra Trần Khác. Tiểu Vương gia đã sớm phân phó, anh ta cũng không cần phải báo lại. Huống chi Trần Khác ra tay rất hào phóng, mỗi khi đến đều ban thưởng. Thấy hắn đến thì cười mời hắn vào. Trên đường vào, Trần Khác thấy lão Tiền đang chống gậy răn dạy mấy tên thị vệ thì lên tiếng chào hỏi. Lão Tiền vừa thấy là hắn, lúc này mới buông tha cho mấy tên tiểu tử xui xẻo, chống gậy, khoát tay một cái nói:
-Ta đưa Trần quan nhân đi, ngươi cứ trở về.
Thị vệ đưa Trần Khác vào liền lên tiếng đáp ứng rồi quay lại. Trần Khác thân thiết hỏi:
-Vết thương thế như thế nào rồi?
Lão Tiền nhếch miệng cười nói:
-Không có gì đáng ngại, Vương thái y đã xem qua, nói ngày sau vẫn có thể chạy nhảy như thường. Chỉ có điều hơi khập khiêng, nhưng không sao, trẻ nhỏ nhà lão phu cũng đã tám tuổi rồi.
-Ta ở phố Mã Hành đã nhượng lại một cái cửa hàng.
Nghe nói Vương Duy Nhất đã xem qua, Trần Khác cũng yên lòng nói:
- Vốn là định nếu lão không làm được việc này, cũng có một kế để sinh nhai. Như vậy xem ra, ta phải cùng công tử của lão nói thưởng cho lão rồi.
Nếu lão Tiền rời khỏi Vương phủ thì Trần Khác có thể cảm tạ lão như thế nào cũng được, nhưng người ta vẫn là thị vệ trong phủ, đương nhiên phải được sự đồng ý của Triệu Tông Tích.
-Quan nhân cần gì phải tốn kém, lão cũng không biết kinh doanh.
Tiền Lão cảm kích cười nói.
-Không cần lão kinh doanh, chỉ cần ngồi thu tiền lãi là được.
Trần Khác cười nói:
-Là bao luôn buôn bán, không bồi thường tiền lỗ.
-Cái gì?
Lão Tiền nhất thời hiếu kỳ nói.
-Là quán rượu Lương gia.
Trần Khác hời hợt nói:
- Muội nếu đã nghĩ được như vậy?
Trương thị khó hiểu nói:
- Tại sao lại đối với anh ta đặc biệt như vậy? Điểm tâm của muội, trừ người nhà ra cũng không cho ai ăn mà.
-Muội chỉ cần thích huynh ấy là được, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì.
Tiểu quận chúa đôi mắt lóe sáng, khẽ cắn môi dưới, ra vẻ thoải mái nói:
-Lại không cần được huynh ấy đáp lại, chẳng lẽ cũng không được sao?
Hai gò mà của nàng đã đỏ lên giống ánh bình minh, chân thành nói:
- Như vậy, ít nhất muội cũng đã từng thích một người, tương lai cho dù là gả cho một người không thích, đời này cũng không tính là thua thiệt.
Trương thị nghe xong, trong lòng đau xót rớt nước mắt. Cuộc nói chuyện trong thủy đình lại không hề liên quan đến việc phong hoa tuyết nguyệt.
-Nhìn ngươi còn có thể cười vui vẻ, ta cũng thấy vui lây.
Trần Khác ngồi bên cạnh Triệu Tông Tích.
-Giả vờ mà thôi.
Trước mặt người bằng hữu tốt, Triệu Tông Tích cũng không che dấu nói:
-Ta chỉ là không muốn làm cho họ lo lắng. Tuy nhiên, Trương nhi thông minh sắc sảo, không giấu được nàng.
Anh ta sờ sờ trán, cười nói:
-Không biết gì, quả thật cũng là một loại hạnh phúc.
-Đúng vậy, chỉ khi nào có tai họa xảy ra mới buồn khổ.
Trần Khác nhắm mắt lại nói:
-Không giống như chúng ta, cả ngày buồn lo vô cớ, phiền muộn đến không ngủ được.
-Hai ta nếu giống như Kỷ Nhân, Bá Lự là tốt rồi, ít nhất sự uy hiếp bọn họ là do tự tưởng tượng ra.
Triệu Tông Tích thở dài nói:
-Mà sự uy hiếp của chúng ta lại là sự thật.
-Ngươi tính làm sao để tự cứu?
Trần Khác hỏi:
-Tuy rằng không ai dám nói, nhưng lập trường của tất cả các đại thần đều cho rằng, chúng ta không có bất cứ cơ hội gì để chuyển bại thành thắng.
Triệu Tông tích vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra chút tâm tình tiêu cực nào nói:
-Ta chuẩn bị cùng anh ta đồng quy vu tận, như vậy ít nhất cũng có thể bảo vệ mạng nhỏ.