Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5197 : Chế định kế sách như thế nào?

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


- Vương công quý tộc thật biết hưởng thụ!

Trần Khác đưa mắt quan sát cảnh đẹp bốn phía, không khỏi cảm thán:

- Chẳng trách người ta nói, người nghèo nói giàu có tất là mặc vàng đội bạc, nhưng người giàu lại đáp rằng ‘tháng chín trùng dương hoa cúc vàng, lá đỏ sắc thu vượt cảnh xuân!’



- Tương lai ngươi làm quan lớn, tự nhiên sẽ có ngôi nhà như vậy.

Triệu Tông Tích sắc mặt kì quái nói:

- Nghe nói, Triệu Tông Huy mời ngươi đến Bác Nghệ Hiên làm khách?



- Ta đang muốn nói với ngươi việc này.

Trần Khác lấy từ trong ngực ra một tấm thiệp mời, ném đến trước mặt Triệu Tông Tích nói:

- Không ngờ ngươi lại biết trước.



- Ở thành Biện Kinh, muốn giấu việc này còn khó hơn lên trời.



- Ta hiểu rõ.

Trần Khác gật mạnh đầu nói:

- Ở đây thần tiên quá nhiều, ai nấy đều pháp lực vô biên.



- Người được mời là ngươi, không phải ta.

Triệu Tông Tích ném tấm thiệp mời lại cho hắn nói:

- Lúc này một tấm thiệp mời đến Bác Nghệ Hiên là vạn kim khó cầu.



- Ngươi lại xem như cặn bã.

Trần Khác vung tay, vứt tấm thiệp mời ra xa, rơi vào trong hồ.



- Đừng…

Triệu Tông Tích đứng lên muốn ngăn lại, nhưng đã trễ rồi. Không khỏi cười khổ, nói:

- Có cảm giác như ngươi đặc biệt vứt cho ta xem?



- Cũng không thể nói như vậy.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Thế nhưng ta quả thật muốn nói với ngươi, Triệu Tông Thực đích thân mời, ta cũng không trở về, bởi vì ngươi là anh em của ta, y không phải!



- Trọng Phương.

Triệu Tông Tích thấy tận đáy lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, y đấm mạnh Trần Khác hai cái nói:

- Đời này khiếp này, ngươi là huynh đệ tốt của ta!



- Mạnh tay như vậy…

Trần Khác xoa bả vai, cười nói:

- Đừng có cảm động như vậy, chúng ta vẫn là hợp mưu thôi, xem thế nào phá vỡ cục diện trước mắt.


Trần Khác nắm chặt quyền nói:

- Điều này nói rõ, ít nhất, từ góc độ của hoàng thượng mà nói, ông ấy vẫn một lòng muốn tự mình sinh.



- Điều đó là đương nhiên, nhưng bây giờ, theo thế cục phát triển hiện nay, hoàng thượng cũng không còn cách nào.

Triệu Tông Tích lắc đầu nói:

- Ở triều Đại Tống, hoàng thượng có lúc cũng không làm chủ được.



- Nhưng xét cho cùng, vẫn là hoàng thượng làm chủ!

Trần Khác dứt khoát nói ngược lại:

- Ta không tin, hoàng thượng không gật đầu, ai có thể thay ông ấy lập thái tử được!



- Điều đó đương nhiên không được. Nhưng nhược điểm thứ ba của hoàng thượng, chính là luôn muốn bảo trì cục diện hoà hoãn. Ông ấy sẽ không để để đại thần đối lập, cũng sẽ không đối lập với đại thần.

D ừng một chút, nói:

-Vả lại, các thần tử cũng nói rõ, không phải là lập thái tử, mà chỉ là nhận con thừa tự làm hoàng tử, tương lai nếu long tử ra đời, sẽ đưa y ra trở ra. Ta nghĩ, điều này hoàng thượng cũng không phải là không cách nào chấp nhận được, cuối cùng, tám phần là sẽ thoả hiệp với các đại thần.



- Tiến bộ thần tốc, không bao lâu nữa, ngươi có thể xuất đồ rồi!

Trần Khác giơ ngón cái nói.



- Biến đi.

Triệu Tông Tích cười mắng:

- Nói chính sự!



- Chính sự là, hoàng thượng hiện nay trong lòng vô cùng không đồng ý, chỉ cần ngươi cho ông ấy một cái cớ, nhất định có thể khuấy động việc này!

Trần Khác tràn đầy tự tin nói.



- Phải nói lại.

Triệu Tông Tích bất đắc dĩ nói:

- Đi đâu tìm cớ cho ông ấy?



- Ngươi biết đó…

Trần Khác buồn bã nói:

- Có người đang điều tra Nhữ Nam vương phủ?



- Ai?

Triệu Tông Tích trợn to mắt nói.



- Lão Bao.

Trần Khác cũng không thập thò, nói:

- Ngươi cảm thấy, hoá thân của chính nghĩa, so với phân lượng của ngươi thế nào?!!!