Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 121 : Điều thần kỳ trong truyền thuyết
Ngày đăng: 01:20 20/04/20
- Không được đúng không?
Mấy người trẻ lại nhìn về phía Tam Lang:
- Để cho vị tiểu huynh đệ này thử xem sao?
Trần Khác liền giơ đũa lên nhìn mấy món ăn chần chừ do dự.
- Đầu tiên nếm món “Ngó sen hồng nấu với thịt dê” đi.
Người thanh niên gần như đem niềm tin gửi vào hắn hết, vẻ mặt chờ đợi nói:
- Đây là một trong ba món ngon nhất của quán.
Trần Khác thử một miếng, tiếp đó là vẻ mặt không mấy làm hài lòng, với giọng chua chát nói:
- Ngó sen hồng không phải là nấu ngó sen thành màu hồng, mà là hoa sen hồng, dùng hương sen trung hòa mùi gây của thịt dê. Ngươi để hoa biến thành ngó sen, kết quả trong thức ăn toàn mùi vị của dê…
Ngừng lại một lát, hắn lấy từ trong bát một cánh hoa nhỏ rồi nói:
- Ngươi đã dùng hoa màu hồng để nhuộm màu cho ngó sen, trí tưởng tượng quả là phong phú! Ta ăn một món của ngươi, mồm ta đã dính toàn màu hồng, người khác không biết nghĩ ta trúng độc đây này, ai dám quay lại quán của ngươi nữa!
Lời nói của Trần Khác không chỉ là chua chát, mà những câu nói đều rất có lý, đã đánh vào sự tự tin của người thanh niên, y vừa dùng tạp dề lau mồ hôi, vừa nhỏ nhẹ nói:
- Nếm thêm món “canh thuốc gà rừng”, đây cũng là… một trong ba món có tiếng của quán.
Trần Khác thử một miếng, lắc đầu nói :
- Gà rừng tươi ngon vậy, mà bị ngươi biến thành thế này. Trước khi đun không dùng nước nóng chần qua vì vậy vẫn còn mùi đất hôi, nấu thời gian quá ngắn, thịt gà quá dai, thật là! Điều làm người ta giận nhất là bên trong lòng gà vẫn còn phân. Nấu không ngon là do trình độ, rửa không sạch là do thái độ rồi, ta hoài nghi đầu bếp của ngươi có thù hằn với chủ tiệm!
- Không, không có…
Mặt người thanh niên đỏ bừng, nước mắt sắp ứa ra rồi:
- Hãy nếm tiếp món “A di đậu phụ” này, đây là món nổi tiếng thứ ba trong quán.
Trần Khác nhìn món ăn này, một đống màu vàng vàng, trừng to mắt hỏi:
- Đây là cái gì?
- Món ăn này chính là miêu tả Phật tổ Linh Sơn giảng pháp. Trước tiên trang trí đậu phụ thành Linh Sơn, người trên đỉnh núi ấy là Phật tổ, thứ nhỏ nhỏ bên cạnh là tứ đại Bồ Tát, những hạt gạo to nhỏ bên dưới là tám trăm vị La Hán.
Người thanh niên đặt hết niềm tin vào món ăn đó, cố giữ lại lòng tự tôn cuối cùng.
- Đầu bếp rất dũng cảm, dám lấy đậu phụ khắc tượng.
Trần Khác hỏi:
- Với cái hình thù phức tạp thế này, chắc là tốn nhiều thời gian lắm nhỉ?
- Khắc mất cả một ngày…
Trong tâm người thanh niên nghĩ, cuối cùng cũng được khen.
- Cả ngày sao! Đã thối rồi đây này, ngửi thử xem?
Trân Khác vê vê mũi nói:
- Vì vậy nên ngươi cho thêm đinh hương, bát giác, trần bì, hương diệp, muốn dùng hương liệu để che dấu. Kết quả ngoài việc nấu đậu phụ biến thành màu nâu, còn khiến người ta ngửi là muốn nôn, huynh đài!
Trong bếp vốn đã có lửa, cộng thêm than trúc tốt. Ngũ Lang bắt đầu kéo ống bễ, gió thổi vù vù, quả nhiên lửa trong lò bốc lên rất cao, nước trong nồi rất nhanh bốc lên khô cạn.
Tam Lang kêu “tốt” một tiếng, liền nhanh tay đổ dầu vào, đợi dầu nóng lên, thêm vào đó gia vị hành, gừng và thịt sợi đảo nhanh tay. Thịt vừa chuyển sang màu trắng dùng vợt vớt ra, đồng thời hô:
- Lửa to nữa lên!
Ngũ Lang đen nhẻm dùng hết sức của mình kéo ống bễ kêu vù vù.
Đợi dầu nóng lên, Tam Lang cho đậu tương, tương ngọt và đường đỏ, kêu lên một tiếng:
- Dừng!
Ngũ Lang liền buông ra không kéo nữa, quay ra thở hồng hộc.
Ống bễ vừa dừng lại, lửa đã nhỏ hẳn đi. Tam Lang dùng muôi đảo đi đảo lại đến khi thấy mùi thơm của tương, xuất hiện những bong bong nhỏ, lại hô:
- To lửa!
- Ừ…
Ngũ Lang lại khẩn trương dùng lực.
Sau khi lửa đã to, Tam Lang cho thịt sợi vào đảo nhanh cho ngấm vị, thêm dầu hương và cho ra nồi.
Những thứ như hành thái và đậu phụ phơi khô của Nhị Lang đã chuẩn bị… cũng chính là bì đậu phụ (tàu hủ ky) xếp ở đó, bảo Lục Lang đem ra.
Tiểu Lục Lang cẩn thận bưng ra cửa, người thanh niên và tiểu nhị đã sớm nghển cổ lên trông ngóng. Món ăn vùa mang lên có mùi thơm rất đặc biệt, cách tạo hình cũng rất khác. Hai người vốn dĩ không phục thì bây giờ đã bị ngạc nhiên đến sững sờ.
Khẩn trương đến bên cạnh bàn, hai người mắt to mắt nhỏ, từ trước đến giờ chưa thấy món này bao giờ:
- Đây gọi là món gì?
- Thịt sợi kinh tương.
Lục Lang đang nghĩ ngợi lời của ca ca, nói:
- Dùng đậu phụ phơi khô bọc lấy rồi ăn.
Hai người nhìn bộ dạng của Lục Lang, cầm một tấm bì đậu phụ, kẹp thịt và hành thái vào, từ từ cho lên miệng cắn một miếng. Lập tức họ cảm nhận được độ mềm của thịt sợi, vị cay cay của hành thái, cưng cứng của bì đậu. Tất cả quện lại với nhau, có thể gọi là hương vị vô cùng tuyệt vời.
- Ngon, quá là ngon, ta chưa bao giờ ăn món nào ngon như thế này…
Tiểu nhị một bên cho thức ăn vào mồm, một bên không nhịn được nói to:
- Ô ô, sau này không được ăn nữa thì làm thế nào?
Người thanh niên kia lệ rơi đầm đìa. Đem món này ra so sánh, món mình tự làm đúng là không bằng cứt chó. Anh ta bỗng nhớ ra truyền thuyết mà cha anh ta nói, cả người bỗng run lên, lạc giọng nói:
- Chẳng lẽ đây chính là món xào mà truyền thuyết nói đến sao?!