Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5210 : Quần là áo lượt
Ngày đăng: 01:23 20/04/20
-Vậy à...
Tống Đoan Bình gật gật đầu nói:
-Ta nghĩ nếu ngươi làm được chuyện này, Liễu Nguyệt Nga cũng sẽ không đồng ý.
-Đúng, cô ấy đã bị ta làm tổn thương nhiều quá rồi...
Trần Khác gật gật đầu, không muốn nói tiếp nữa.
Vừa quay về hai anh em Triệu Tông Thực cũng đứng dậy cáo từ, bọn họ vốn là đến để thể hiện bản thân, nhưng Quan gia đã đi, tất nhiên bọn họ cũng không muốn ở lại lâu.
Trần Khác và Triệu Tông Tích tiễn họ ra cổng, hai bên thân mật hẹn sau này sẽ tụ tập riêng với nhau, lúc đó hai anh em họ mới lên xe. Lên xe rồi Triệu Tông Thực còn vẫy tay chào bọn Trần Khác.
-Không đi diễn kịch thật là đáng tiếc.
Xe ngựa đi xa rồi Trần Khác cười nói.
-Đáng tiếc chưa làm tốt.
Triệu Tông Tích cười nói;
-E là hôm nay vị Vương huynh này chắc sẽ không ngủ được.
Trong buổi tiệc Triệu Trinh không hề nể mặt anh ta, cũng không chủ động nhắc đến, lại không sử dụng ý kiến của anh ta, điều đó cũng khiến người ta phải nghĩ ngợi nhiều, đương nhiên đối với Tiệu Tông Tích mà nói đây là một dấu hiệu tốt.
-Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, Quan gia chỉ là bị các đại thần làm rối, hơi phiền quan gia một chút mà thôi. Chứ không đến nỗi ảnh hưởng đến quyết định.
Trần Khác lắc đầu nói:
-Điều này chỉ là khích lệ anh ta càng cố gắng dốc sức vì công việc hơn thôi. Vì thế ngươi cũng nên cố gắng nắm bắt cơ hội.
-Ừ.
Triệu Tông Tích gật đầu nói:
-Ta sẽ thúc giục bên đó.
Đang nói chuyện, một tên thị vệ Hoàng thành Ti tên là Trương Thành từ bên ngoài vội vã tiến về phía bọn họ, nhìn thấy Trần Khác vẻ mặt lo lắng nói:
-Đại nhân, Lục Lang biến mất rồi!
-Sao lại biến mất?
Trần Khác chau mày nói:
-Lúc sáng không phải là vẫn ở nhà sao?
Khi các huynh đệ đều bận chuẩn bị đón khách cũng không để ý đến trẻ con nữa. Sau đó khi làm hộ vệ lâm thời của Hoàng đế thì càng không thể để ý đến trẻ con.
-Lục Lang thấy trong nhà lộn xộn nên đi ra ngoài chơi.
Trương Thành nói:
-Đô đầu không yên tâm bảo ty chức đi cùng cậu ấy, ai ngờ thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu. Ty chức đi hỏi bạn của cậu ấy, bọn họ đều nói không thấy đâu. Những nơi mà cậu ấy hay đến đều không thấy, nên mới chạy về bẩm báo.
-Tam Lang, liệu có bị bọn Cái Bang bắt đi không?
-Không cần quá lo lắng, Lục Lang nhà ta thoát khỏi sự bao bọc vẫn còn tinh nhanh hơn khỉ, lại có võ công giỏi, không dễ dàng gì bị bắt đâu.
Trần Khác lắc đầu nói.
-Dù nó có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi.
Triệu Tông Tích nói:
-Chúng ta báo quan đi?
-Không cần, quan phủ còn không lợi hại bằng chó.
Trần Khác thản nhiên nói:
-Hôm nay nhà có chuyện vui đừng để mọi người cười chê.
Nói vậy rồi lại nói với trương Thành:
-Dắt chó của Lục Lang lại đây.
-Con nào?
Trương Thành hỏi. Trần Lục Lang khi bốn tuổi trở về trước mới phải chịu khổ, nhưng từ khi biết nhận thức, cuộc sống vô cùng giàu có, vì thế sở thích cũng rất nhiều, đặc biệt là thích nuôi chó săn. Khi ở Tứ Xuyên, trong nhà có nuôi chó lân thủy, lương sơn khuyển, thảo hoàng, hắc bối, lang thanh... toàn loại chó săn quý hiếm.
Mới đến Kinh thành chưa đầy một năm, đã sưu tập được chó săn Khiết Đan, chó ngao Mông Cổ, chó gấu đen... rất nhiều chó lớn, mỗi con giá từ mười vạn tiền trở lên.
Một tên trộm cười ha ha nói:
-Ngay cả bản thân mình chuẩn bị thành nhân bánh rồi mà còn không quên lồng dế.
Tên rộm đã dẫn cậu tới đây, vừa thở hổn hển vừa lấy chiếc lồng dế bị đè bẹp ra, ‘Hồng Y Đại tướng quân’ cũng sớm đã bị đè bẹp đến chết lềnh bềnh ở bên trong rồi!!!
-Tổ tông nhà ngươi!
Thấy tâm huyết mấy tháng trời của mình bị hủy trong chốc lát, Lục Lang lúc đó hai mắt đỏ rực, rút roi thép ra, đánh thẳng vào tên ăn trộm, đánh đến nỗi mặt gã như nở hoa.
Tên trộm đó kêu lên thảm thiết, những người khác vác gậy, cầm đao, xiên cá, đánh về hướng Lục Lang.
Võ công của Lục Lang là học từ Tống Đoan Bình. Đồng tử công phái Thanh Thành của Chính Tông, so với Trần Khác thì gà mờ hơn nhiều. Chỉ thấy cậu vung roi thép đến nỗi mức nước tát không lọt, cần thủ môn hộ, đối phương gồm mười mấy người, nhất thời không làm gì được cậu ta.
Nhưng có câu ‘Mười bảy mười tám lực bất toàn’ huống hồ cậu mới mười lăm tuổi, múa roi thép như vậy một lúc là mệt nhoài.
Thủ lĩnh của đối phương dường như cũng nhận ra điều này, ra lệnh cho thuộc hạ chặn đường, nhưng không được tùy tiện tấn công. Đợi tới khi cậu ta không còn chút sức lực nào nữa mới tính tiếp...
Thủ lĩnh của chúng ngồi ở bàn bên cạnh, vừa uống rượu vừa ngắm tiểu tử múa ngân xà, có khoái hoạt mèo giỡn chuột.
Gã ngửa cổ uống cạn chung rượu, thò tay vào tìm rượu, ai ngờ không thấy vò rượu đâu. Cảm thấy kỳ quái quay lại nhìn liền giật mình, một thư sinh mặc đồ trắng ngồi bên cạnh mình, đang tự rót rượu uống, thứ mà anh ta cầm trong tay chính là rượu của gã.
Gã nhìn người thư sinh, thư sinh cũng nhìn lại, vẻ mặt giễu cợt.
-Ngươi là ai?
Tên thủ lĩnh nhảy lên, giọng kinh ngạc hỏi.
-Còn ngươi là ai?
Thư sinh nhấp một ngụm rượu, vẻ tận hưởng nói:
-Không ngờ lại có thể uống loại rượu ngon như thế này.
Tên thủ lĩnh ngốc nghếch biết anh ta dám chui vào động tất phải là người gan dạ, võ nghệ cao cường, vì vậy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bèn hát một câu:
-Bằng hữu, Cái Bang giải quyết chuyện riêng, mời người tạm lánh, sau này có thể làm bạn!
-Ta tuyệt đối không qua lại cùng loại người khốn nạn như ngươi.
Thư sinh lại uống một ly rượu, cười nhạt nói:
-Chỉ là một đứa trẻ con? Có đến mức phải tàn ác như vậy không?
-Không giết nó.
Thủ lĩnh trở nên cẩn thận. Ngay cả khi người khác chửi mình là ‘đồ khốn nạn’ cũng không giám phản ứng:
-Chỉ là muốn dùng nó để đòi lại tiền của ta thôi.
-Ai nợ tiền ngươi thì ngươi đòi kẻ đó, ngươi tính toán với trẻ con làm gì?
Thư sinh lại ngửa cổ lên uống một chén.
-Anh bạn, nhắc lại lần cuối đừng có xen vào chuyện của người khác! Đừng có rượu mừng không uống lại uống rượu phạt!
Thủ lĩnh thấy năm huynh đệ tới bên cạnh mình bèn trở nên cứng rắn.
-Chuyện vặt này ta cần phải quản.
Thư sinh đứng dậy, hướng thẳng tới phía tên thủ lĩnh, cười một cách bí ẩn nói:
-Trừ phi ngươi chia cho ta một nửa tiền.
-Cửa cũng không có! Muốn có tiền tự đi mà bắt cóc kiếm tiền!
Tên thủ lĩnh nói thẳng toạc ra:
-Ngăn anh ta lại!
Mấy tên thuộc hạ vội tới ngăn lại, chỉ thấy thư sinh tìm kiếm gì đó, trong tay đã có thêm một thanh bảo kiếm, lạnh lùng nói:
-Thả thằng nhóc kia ra. Nếu không đừng trách ta không khách sao!