Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5217 : Tráng sĩ tự chặt tay

Ngày đăng: 01:23 20/04/20


Tiếng bước chân dồn dập vang lên, bọn quan viên liếc mắt thấy Bao Chửng đang hấp tấp chạy tới, may không có chậm trễ việc lâm triều.



Các đồng liêu vẫn nhớ giữ chỗ cho ông. Sau khi Bao Chửng đứng vào chỗ liền thở hổn hển một lúc mới thôi, lại nhìn người đứng bên cạnh không phải là Tri chế Cáo Lưu Sưởng mà là Tam ti Sử Hàn Kỳ.



- Đường đường là kế tướng sao lại chạy đến chỗ này đứng thế?



Bao Chửng lớn hơn Hàn Kỳ chín tuổi. Hai người cũng là tiến sĩ đồng khoa, quan hệ cá nhân không tệ nên ông không khách khí trêu ghẹo:



- Hay là đổi lại với lão Lưu rồi.



- Ông cứ nguyền rủa tôi đi.



Đứng cùng một kẻ lôi thôi râu tóc bừa bộn như lão Bao, Hàn tướng công có vẻ cao ráo hiên ngang hơn nhiều. Khóe miệng nở nụ cười khổ:



- Sao hai mắt ông lại đỏ như con thỏ thế kia, vừa khóc à?



- Khóc quái gì, một đêm không ngủ thành ra như vậy đó.



Bao Chửng một bên sửa sang lại râu tóc, một mặt quay đầu lại, quả nhiên thấy Đường Giới và Phạm Trấn đang nhìn mình đầy chờ mong.



Mà cũng không chỉ hai người bọn họ mà gần như tất cả đều nhìn ông. Sắc mặt Bao Chửng trầm trọng lắc đầu, xoay người đứng yên.



- Ông lắc cái gì thế?



Hàn Kỳ vừa theo Ngự sử dẫn đường cùng đủ các loại quan tiến cung vừa hỏi.



- Hoạt động khớp cổ.



Lão Bao cười ha hả nói.



- Nói nghiêm chỉnh đi.



Hàn Kỳ không thèm để ý.



- Được rồi.



Bao Chửng nghiêng đầu liếc hắn một cái, thấp giọng nói:



- Không thể tưởng được Hàn Kỳ ông cũng làm thuyết khách cho người khác.



- Ta là vì lão quan ông đó.



Hàn Kỳ không tỏ vẻ gì, cười nói:



- Đài Gián sắp liên hợp đề xướng việc lập thái tử rồi, ông mà xuất hiện lúc này sẽ khiến nhiều người tức giận đó.



- Ai giận thì kệ, lão Bao ta sống ngày nào hay ngày ấy.



Bao Chửng bĩu môi, cười nói:



- Cùng lắm thì về nhà làm ruộng.



- Ông thật muốn chọc vào cái sọt lớn này?



Hàn Kỳ nhìn cung khuyết càng gần.
Triệu Trinh cũng không biết là hâm mộ hay ghen tị, nói:



- Hơn nữa Thập Lục còn nhỏ, chắc hơn nửa là thấy thú vị nên nhất thời làm liều thôi, có lẽ không quá đáng trách.



- Quan Gia bao dung mới nói được vậy. Nhưng cha không dạy được con. Là một người cha, lỗi của tên nghiệt súc đó ta phải chịu trách nhiệm.



Triệu Doãn Nhượng thống khổ nói:



- Vi thần xin đi Tông chính từ tất cả chức vụ vương tước, xin bồi thường cho những gia đình vô tội gặp nạn, xin xử phạt nặng tên súc sinh kia!



Từ “xin” liên tiếp khiến cả triều văn võ rung động. Kể cả Triệu Trinh cũng nhìn vị hoàng huynh này với cặp mắt khác xưa… Đau đớn như cắt thịt, thành tâm thành ý chuộc tội như vậy không phải việc người bình thường có thể làm được.



Bao Chửng cũng âm thầm kinh hãi… Lão nghe nói đêm qua Triệu Doãn Nhượng từng tự mình tìm Hàn Kỳ, hóa ra là kế như vậy. Liên tưởng đến cử chỉ của Hàn Kỳ khi vào triều, ông sao có thể không rõ tên kia đang dò xét để xác định kế sách có nên thi hành hay không … Triệu Trinh là một Quan Gia mềm lòng mà coi trọng mặt mũi. Hàn Kỳ dựa vào đó để làm trò, cho Triệu Doãn Nhượng vừa lên thì giành trước để nhận sai. Tất cả cũng chỉ để ngăn mồm mọi người để không bị chỉ trích, càng không cho mượn cớ để nói chuyện của mình.



Dù sao theo tính cách của Triệu Trinh thì sẽ luôn ngăn lại tạo bước đệm. Đến cuối cùng có thể vượt qua cửa ải mà không tổn hao gì.



Nhưng Hàn tướng công đã tính sai một chỗ nhỏ. Hắn noi theo Quan Gia lúc bình thường để dự đoán phản ứng của Triệu Trinh lúc này, tự nhiên coi đó như một thói quen hình thành không thay đổi mà không để ý đến việc tình cảm, nhưng các loại nhân tố lại ảnh hưởng tới thái độ và quyết sách khác.



Đời sau có câu là cảm xúc con người như súng bắn đạn, sức ép càng nặng bắn càng mạnh. Tình huống của Quan Gia Triệu Trinh đúng là như thế. Đừng quên từ đầu năm đến giờ là hơn nửa năm, ông lúc nào cũng bị các đại thần xoay như chong chóng, gặp mặt là nói ngài không có con, ngài không có con, ngài không có con!



Con con cái rắm ….



Trong đại điện lặng ngắt như tờ, các thần tử đều đang đợi Quan Gia tiếp lời. Hai mắt của Triệu Trinh nhìn vào hư không, suy nghĩ đến chuyện đêm hôm qua.



Nhàn rỗi không có gì làm, Triệu Trinh mặc một bộ đạo bào, khoanh chân trần ngồi trên bồ đoàn trong Ngự Đường. Gần đây ông lấy được một bộ công pháp đạo gia, nghe nói nếu dưỡng sinh theo công pháp này trong một thời gian ngắn thì có thể sinh ra tinh nguyên vững chắc, gia tăng xác suất sinh dục. Lần này trong cung chọn ra mười người nữ tử bằng cổ pháp. Tướng mạo không quan trọng, mấu chốt là thích hợp. Hiện tại chính là lúc long tinh hổ mãnh, là thời gian ông chuẩn bị gieo niềm hi vọng mới cho hoàng gia.



Đến khi Triệu Trinh điều tức xong thì Hồ tổng quản dâng lên một chén thuốc đen tuyền. Liếc nhìn bát sứ, Quan Gia thở dài bưng lên, bịt mũi nuốt vào. Đợi Hoàng đế uống xong Hồ Ngôn Đoái lại dâng trà cho ông súc miệng trừ đi vị đắng. Xong xuôi Triệu Trinh mới thở dài một cái, nhìn về phía Thạch Toàn Bân đang đứng hầu ngoài màn lụa, hỏi:



- Có chuyện gì?



- Hồi bẩm ngài.



Nội thị tỉnh phó đô tri (một chức quan thái giám), người xử lí công vụ trong hoàng thành ti, tức Thạch Toàn Bân, thấp giọng nói:



- Bao Chửng đã tra xét tòa nhà bên ngoài của Triệu Tông Hán.



Nếu một vị Hoàng đế đến chuyện gì xảy ra trong kinh thành còn phải nhờ ngoại thần bẩm báo thì chẳng bao lâu nữa cái vị trí của ông ta sẽ không còn.



Thạch Toàn Bân kể toàn bộ từ đầu đến cuối chuyện xảy ra hôm nay cho Triệu Trinh nghe, thậm chí còn tỉ mỉ hơn so với Bao Chửng kể. Nhất là vụ ân oán mấy trăm ngàn quan, Bao Chửng còn cho Triệu Doãn Nhượng chút mặt mũi nhưng Thạch Toàn Bân thì không.



- Xem ra khoản tiền này ít ra từng tồn tại.



Ánh mắt của Triệu Trinh trở nên lạnh lùng nói:



- Quý phủ đường huynh của ta sao lại có nhiều tiền như vậy? Cần nhiều tiền thế để làm gì đây?



- Việc này lão nô không biết.



Thạch Toàn Bân nói:



- Năm trăm ngàn quan có thể làm rất nhiều chuyện.



- Ừm..