Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5218 : Tâm tư của Đế vương
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
Triệu Trinh thở dài một hơi, nhấc tay rút ra một tờ thư kẹp trong cuốn “Đạo Đức Kinh” ở trên bàn. Những chữ viết kinh người trên đó làm ông ta đau mắt, đau luôn lòng: “… Kết giao trọng thần, qua lại cùng quyền quý. Lập bang phái, câu kết đại thần. Không văn tấu của Ngự sử, không quân phụ (xưng hô đặc biệt của thiên tử) của Đại Tống. Phủ Trọng Đạt của Bắc Ngụy, nhà Vương Mãng tại Tây Hán. Mạnh Tử Vân,… rốt cục là mục đích gì?
- Mục đích gì đây…
Triệu Trinh hai tay vo lại tờ giấy, nhẹ nhàng xé thành hai mảnh, rồi lại xé tiếp thành bốn mảnh, tám mảnh, mười sáu mảnh, xé cho đến khi không thể xé được nữa mới ném mạnh đi. Đống giấy vụn như tuyết rơi lả tả.
Nhìn chằm chằm vào đống giấy vụn rơi, thanh âm của Triệu Trinh lạnh như băng nói:
- Hồ Tổng quản, thật ra buổi sáng Trình Tu Nghi nói không sai chút nào.
Trình Tu Nghi là nữ nhân Quan Gia yêu mến, hôm nay lại bị trục xuất khỏi cung. Nguyên nhân là vì khi chải đầu cho Quan Gia, gỡ búi tóc thì nhìn thấy tóc bạc trên đầu Triệu Trinh tăng nhiều, nàng đau lòng nói:
- Đại Quan cần bảo trọng long thể. Gần đây tóc bạc thật nhiều.
- Tóc trắng đã ba trượng dài, sầu thu dằng dặc bao ngày riêng mang.
Triệu Trinh nhìn vào gương mặt u ám trong gương, thở dài nói.
- Đại Quan cứ nói đùa.
Trình Tu Nghi dùng một cây lược bằng sừng trâu, chải nhẹ nhàng từ trên xuống dưới, nâng tóc dài lên rồi lại chải từ đỉnh đầu xuống. Cái lược bỗng bị kẹt vào một chỗ rối, nhẹ nói:
- Đại Quan là chí tôn. Thiên hạ còn có chuyện gì làm cho ngài buồn được?
- Tại sao không có.
Triệu Trinh thở dài một tiếng:
- Khắp thiên hạ đều biết rằng Quả nhân đang phát sầu vì con nối dõi.
- Điều này có gì phải buồn. Quan Gia trước nay đã sinh được ba vị hoàng tử, sáu vị hoàng nữ, cũng không phải không thể sinh tiếp. Chỉ là duyên chưa tới thôi.
Trình Tu Nghi một bên nhấc tóc dài của Quan Gia lên, một tay buộc một cái dây cột tóc, uốn một cái rồi dùng miệng cắn, dây tóc quấn qua tay, buộc xong rồi nói:
- Ông lão sáu mươi cũng có thể làm cha, Quan Gia mới hơn bốn mươi, có gì phải buồn?
Cho dù chỉ là cách nhìn của phụ nữ nhưng Triệu Trinh nghe rất hưởng thụ, cười nói:
- Không thể tưởng được đại thần toàn triều còn không hiểu việc bằng phụ nữ như nàng.
- Bọn họ nói thế nào?
- Cái thân già này của lão thần quả thật không chống được nhiều nữa rồi.
- Điều dưỡng thân thể quan trọng hơn, sau này đừng lo lắng nhiều thứ như vậy. Về phía Tông Chính Tự ngài cũng không cần lo nữa, để Bắc Hải quận vương gánh vác cho.
Giọng điệu thân thiết của Quan Gia đi vào trong tai Triệu Doãn Nhượng không khác một chậu nước lạnh. Lão không khỏi rùng mình, than thở trong lòng: “Vậy là bị tước đoạt rồi sao?”. Tuy nhiên trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, còn mặt mũi nào mà làm trưởng tông thất nữa? Lão chỉ có thể cắn răng, nuốt cơn nghẹn này.
Ai biết đây mới chỉ là bắt đầu, lại nghe Quan Gia từ từ nói tiếp:
- Ở nhà nghỉ ngơi, có thời giản, ngài phải quản thật tốt đám cháu trai kia của ta nhé.
Triệu Doãn Nhượng khẩn trương, chuyện lão lo lắng nhất đã xảy ra – Triệu Trinh mượn chuyện này để nói sang chuyện kia!
- Nhiều con nhiều nữ nhiều thù, nói vậy có lẽ cừu địch của lão ca ca có khi nhiều nhất trong Đại Tống.
Nhưng ai dám bịt miệng hoàng đế? Triệu Trinh lại nói tiếp:
- Mấy năm nay quả nhân cũng thỉnh thoảng nghe nói mấy tin tức nghịch ngợm càn quấy của đám cháu trai kia. Có chơi gái, có cờ bạc, có cưỡng đoạt tài sản, cũng có đứa cả ngày kéo bè kết phái với một đám văn nhân, không biết đang làm gì nữa …
Triệu Doãn Nhượng vốn có bệnh, nghe thế mà suýt ngất đi. Nét mặt già nua trắng bệch như tờ giấy, gắng gượng đứng. Đang muốn giải thích thì lại nghe Triệu Trinh đổi giọng:
- Quả nhân đều không tin.
Thế là khiến lời của lão Vương gia nén lại.
Nếu thế thì ngươi nói làm gì! Lại còn nói giữa triều đình nữa. Trong cuộc họp tại triều mỗi câu nói đều có hồ sơ ghi chép lại, huống hồ là lời của Quan Gia. Đây đúng là vả thẳng mặt, hơn nữa vả cho mặt mũi bầm dập.
- Dù vậy lúc về vẫn phải hỏi thăm chúng, phải cố gắng, biết sửa đổi. Cả đời lão ca cần kiệm lễ độ, một tấm gương sáng như vậy không thể cho mấy đứa con làm hỏng thanh danh.
Vẻ mặt Triệu Trinh dịu dàng nói:
- Về phần vụ án của Triệu Tông Hán, Bao khanh gia phải điều tra nhanh chóng, trả lại trong sạch cho nhà lão ca.
Quần thần ngơ ngác nhìn nhau, cái gì gọi là “trả lại trong sạch cho lão ca”? Hóa ra trong mắt Quan Gia bây giờ nhà lão ca không trong sạch ư?
Triệu Trinh một tháng lâm triều cũng không nói nhiều lời như vậy, việc này vốn đã là một tín hiệu.
Buổi triều tiếp tục tiến hành trong không khí hơi kì dị. Các đại thần tuần tự tấu lên một cách máy móc, sau đó Quan Gia chỉ nói “Chuẩn”, “Không chuẩn”, hoặc “Giao cho nha môn … xử”. Một đám thần tử lên xuống, chẳng mấy chốc đã sắp tan triều.
Nhưng càng đến cuối không khí càng khẩn trương. Ai cũng không biết vở kịch chính còn chưa diễn hay là sẽ không diễn nữa?
Mọi người đã bàn bạc kĩ trước, quan gián ngôn hôm nay sẽ tập thể ngả bài với Hoàng đế. Nhưng giờ cả đám nháy mắt nhau, rốt cục có làm hay không?