Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5219 : Ám chiến

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


Loại việc này cái mấu chốt cần là khí thế. Nếu khí thế có thể áp đảo Hoàng đế thì suôn sẻ. Nhưng hôm nay Triệu Doãn Nhượng vừa lên đã khiến tất cả khí thế bị rút sạch. Nhụt chí dễ mà quyết tâm khó. Mắt thấy cơ hội tốt đẹp bị bỏ lỡ, người khác có thể nhịn chứ Phạm Trấn thì không. Vị này cực kì cố chấp trong chuyện lập thái tử.



Thấy người được an bài cứ trì hoãn không lên, Phạm Trấn quyết tâm bước lên một bước nói:



- Khởi tấu Quan Gia, vi thần nghĩ rằng tuy những việc nước kia rất quan trọng nhưng có một việc còn quan trọng hơn, đó chính là vấn đề nền tảng đất nước! Thần liều chết khuyên ngăn xin Quan Gia quyết định ngay hôm nay!



Triệu Trinh hiển nhiên đã dự tính trước, vì vậy không hề bị bối rối, suy nghĩ một lát rồi nói:



- Ý của khanh có phải là muốn tuyển chọn một đứa con trai trong hoàng thất làm người nối nghiệp? Đây là lời của trung thần, sao Quả nhân lại bởi thế mà giết khanh được? Cũng không phải ai cũng dám nói được thế.



- Quan Gia sáng suốt!



Phạm Trấn nịnh một câu, cũng vì gia tăng chút lòng tin cho mấy người kia nên nói:



- Vi thần cứ nghĩ nói ra hẳn phải chết!



- Triều Đại Tống ta đã từng giết người tấu sự sao?



Triệu Trinh nhìn ông kỳ quái nói:



- Vả lại chuyện này thì có gì đâu? Các triều đại đổi thay, việc này còn thiếu sao?



- Đại Tống nhất định phải có người thừa kế, liên quan đến an nguy tồn vong của cả quốc gia. Lần trước Quan Gia đã đáp ứng, nói lập tức sẽ làm. Sao giờ lại không thấy tin tức gì?



Phạm Trấn mạnh mẽ nói:



- Nhất định có kẻ tiểu nhân nói với ngài rằng: “Quan Gia đang tuổi tráng niên, không cần gấp gáp lập người nối nghiệp” phải không? Những tên tiểu nhân này nghe tưởng là vì suy nghĩ cho Quan Gia, nhưng trên thực tế chỉ là muốn trong lúc có chuyện gì xảy ra thì đục nước béo cò mà thôi. Những kẻ dựa thời cơ lập người có lợi với mình làm hoàng đế, chuyện như vậy từ xưa đến nay còn thiếu sao?



Nói xong liền bước lên một bước, lớn tiếng nói:



- Xin Quan Gia hôm nay quyết đoán!



Đồng thời, Thị ngự sử Trần Thù, Gián quan Lã Hối cũng đều liều chết lên khuyên, nói không khác gì Phạm Trấn.



Hiển nhiên vị Trình Tu Nghi tại lúc mấu chốt này bị đuổi khỏi cung dẫn đến nhiều đại thần bất an đoán mò. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ phải quyết định thật nhanh.



Triệu Trinh là Quan Gia khuôn vàng thước ngọc, đương nhiên không thể nuốt lời. Ông trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu nói:



- Quả nhân đương nhiên sẽ phải giữ lời. Thật ra ta cũng có ý lựa chọn bồi dưỡng người nối nghiệp từ đám con cháu trong hoàng thất. Còn vì sao phải kéo dài thời gian lâu như vậy là bởi ta chưa tìm được người thích hợp.



Các đại thần nhủ thầm trong lòng: “Là chưa chọn được người thích hợp khi còn sống mới đúng.”
Nhưng nếu chỉ là một kẻ dối trá thì cũng không phải là Hàn tướng công dũng mãnh cả đời rồi. Ông tiếp tục đưa ra đề nghị:



- Vi thần đề nghị lập một khu trường trong hoàng cung, chỉ tiếp nhận con cháu hoàng gia. Như vậy vừa có thể dạy bảo việc học, Quan Gia cũng có thể gần gũi quan sát năng lực và phẩm đức của những người này, sau đó tuyển chọn người thích hợp.



- Ha ha ha.



Triệu Trinh mỉm cười:



- Chủ ý này khá tốt, có thể xem xét.



- Vi thần phản đối!



Một tiếng nói cắt đứt cuộc đối thoại của Hàn Kỳ và Quan Gia, là của Phạm Trấn. Hắn lớn tiếng nói:



- Loại phương pháp này chưa từng nghe bao giờ! Nhìn qua có vẻ hợp lí nhưng thực tế sẽ dẫn phát các vị tông tử lục đục với nhau. Biện pháp này quá tàn khốc, sợ khó có thể tuyển ra nhân vật đứng đầu!



- Ngươi có biện pháp tốt hơn sao?



Triệu Trinh khẽ cau mày nói.



- Theo thần thì kỳ thật không cần tranh giành gì, bởi vì trong hoàng thất có một người tài đức vẹn toàn nổi bật, Quan Gia trực tiếp chọn là được!



Phạm Trấn lớn tiếng nói. Ông hoàn toàn liều mạng muốn đâm phá cái bọc này.



- Ai tốt như vậy?



Triệu Trinh bình tĩnh nhìn hắn, cười như không cười:



- Sao không nói nghe thử.



- Đó chính là …



Phạm Trấn cắn răng, trầm giọng nói.



- Dừng…!



Một tiếng gào to vang lên, chỉ thấy tướng công Hàn Kỳ mặt đầy sát khí quay đầu:



- Ta đang nói chuyện với Quan Gia, một tên quan nhỏ như người sao dám ngắt lời!