Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5220 : Mùi thuốc súng
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
Phạm Trấn nổi danh kiên cường, lớn tiếng nói:
- Đại thần không nói, đương nhiên quan nhỏ phải nói rồi!
Hàn Kỳ híp mắt nhìn qua, như một đầu sư tử uy mãnh, nói:
- Đương trị Ngự Sử đâu? Sao còn chưa đuổi tên này ra!
- Quan Gia chưa nói không được, ngài vội cái gì?
Phạm Trấn cười lạnh nói.
- Phạm tri gián.
Thanh âm Bao Chửng vang lên:
- Nghe Hàn tướng công đi.
Phạm Trấn nhìn qua, thấy Bao Chửng đang nháy mắt với mình, mà Đường Giới một bên cũng khẽ lắc đầu. Cho dù lòng đầy phẫn uất nhưng anh vẫn tin vào phán đoán của hai vị lão ca này, đành phải ngưng lại. Vì quá cảm xúc kích thích nên hắn thấy trong miệng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.
Người bên cạnh vội tiến lên đỡ thì bị hắn hung hăng đẩy ra. Không thèm nhìn tới Quan Gia cao cao trên kia và mấy vị tướng công, Phạm Trấn lập tức phẩy tay áo bỏ đi…
Trên mặt Triệu Trinh hiện lên vẻ đáng tiếc, thấy Phạm Trấn hộc máu lại cảm giác hơi áy náy, hồi lâu mới nói:
- Các vị còn ai muốn tiến cử không?
Cả sảnh đường lạnh ngắt như tờ.
- Vậy chuyện này để quả nhân suy nghĩ mấy ngày rồi lại thảo luận.
Triệu Trinh hơi mỏi mệt phất tay, Hồ Ngôn Đoái liền hô lớn:
- Bãi triều…
Sau khi các đại thần bãi triều thì tản ra các phương vì nha môn khác nhau, có người về Tuyên Đức môn, có người ra Đông Hoa môn. Triệu Doãn Nhượng được con nâng đi, chân bước nặng nề về phía Tuyên Đức môn, lên xe ngựa của vương phủ.
Vừa ngồi lên, nước mắt Triệu Doãn Nhượng liền tuôn ra.
Triệu Tông Ý ba mươi mấy năm nay còn chưa từng thấy cha thương tâm như vậy, không khỏi tức giận nói:
- Không nghĩ tới họ Hàn lại thù địch với chúng ta lớn như vậy. Đúng là chúng ta mắt mù rồi, đã vậy hôm qua còn phải hạ mình cầu xin hắn!
- Nói bậy.
Triệu Doãn Nhượng lắc đầu nói:
- Con đừng hiểu nhầm Hàn tướng công.
- Hiểu lầm?
Triệu Tông Ý trợn mắt nói:
- Nhưng chính tai con nghe rõ ràng! Nếu không phải hắn cứ cố chối từ, lúc sau lại ngang ngược cản trở thì việc của chúng ta đã sớm xong rồi!
- Không thể.
Triệu Doãn Nhượng thở dài nói:
- Ngay từ đầu vi phụ cũng khiếp sợ, nhưng trở về chỗ mới ngẫm lại. Càng nghĩ càng sợ, càng thêm khâm phục Hàn tướng công. Không hổ là người tài một thế, quả thật bình tĩnh đáng sợ. Trong loại hoàn cảnh này, lập tức biết nguy hiểm, giúp chúng ta thoát khỏi sự đả kích trí mạng.
- Cha, sao con càng nghe càng mơ hồ vậy.
Triệu Tông Ý vò đầu nói:
- Anh ta rõ ràng ngăn việc tiến cử Thập Tam, sao cha lại nói hắn giúp chúng ta?
- Có đôi khi, không giúp mới chính là giúp, nếu ngược lại thì mới là hại Thập Tam.
Triệu Doãn Nhượng nói:
- Cám ơn không thể nói bằng lời.
Triệu Tông Tích lắc đầu nói:
- Đi, ta mời ngươi ăn cơm, ăn xong sẽ dẫn ngươi đi một chỗ.
- Ta bây giờ rất nghiêm chỉnh nhé.
Trước kỳ thi xuân, Trần Khác không dám qua ngõ Hoa Nhai tránh vạch áo cho người xem lưng.
- Ngươi đi luôn đi!
Triệu Tông Tích bực bội:
- Ta không dám đặt chân đến chỗ đó đâu!
- Vậy ngươi còn đau khổ hơn ta. Ta dù gì cũng có kỳ hạn, còn ngươi thì vĩnh viễn luôn.
Trần Khác rửa mặt, chải đầu soi gương nói:
- Ta cũng thấy hơi bực mình. Ngươi nói đàn ông để tóc dài thế này làm gì, lại còn không được xõa. Ngày nào cũng như đàn bà vậy, chải đầu cũng mất nửa buổi sáng. Không biết sao lão tổ tông lại nghĩ được ra trò này nữa.
- Thân thể tóc da đều là của cha mẹ chứ sao.
Triệu Tông Tích cười nói.
- Móng chân móng tay cũng là của cha mẹ, sao không thấy ngươi để?
Trần Khác bĩu môi.
- Việc này còn phải tranh cãi sao? Để móng dài thì ta khỏi phải đi giầy, khỏi phải dùng tay nữa rồi.
Triệu Tông Tích cười khổ:
- Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng lằng nhằng nữa, ta biết phải đưa ngươi đi đâu mà!
Xong cười nói:
- Ngươi nói xem, ngươi bây giờ là một phú ông, một tài tử lớn, thậm chí còn là danh nhân lớn. Vậy mà lại không có ai hầu hạ bên cạnh, như vậy có phù hợp không?
- Cha ta nói “Phải tự lực cánh sinh”. Trước hai mươi tuổi không được thuê kẻ hầu.
- Nhưng giờ anh đã hai mốt rồi.
- Việc này không giống, mà cũng chẳng để ý.
Trần Khác cười nói:
- Sao? Ngươi định tặng ta vài cung nữ trong vương phủ à?
- Tặng ngươi vài người cũng không sao, nhưng có mật thám Hoàng thành ti trong đó hay không thì chịu.
- Ta nghĩ chắc tự kiếm vẫn hơn.
- Đúng rồi.
Triệu Tông Tích nói:
- Ta cũng nghĩ thế. Lát nữa ta dẫn ngươi đi một chuyến chọn vài người ưng ý.
- Ngươi có vẻ có kinh nghiệm nhỉ.
- Hì hì…
Triệu Tông Tích ngượng ngùng cười:
- Ta mới biết vài ngày thôi mà.