Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 122 : Chia phần

Ngày đăng: 01:20 20/04/20


Đúng, nhất định là món xào! Bí quyết trong truyền thuyết mà các vị đầu bếp giỏi nhất ở Biện Lương không bao giờ truyền lại! Không ngờ lại được thể hiện bởi một đứa bé mười tuổi. Ông trời ạ, chẳng nhẽ Bồ Tát đã phái thần đồng đến cứu ta?!



Nhất định là như vậy, cơ hội như thế này mà không nắm lấy thì sẽ không còn nữa, nhất định phải nắm lấy!



Người thanh niên nghiến chặt răng lại, thầm quyết tâm. Nhưng Tam Lang đang bận ở trong bếp, anh ta không dám vào, cũng không dám lên tiếng làm phiền, chỉ có thể ở bên ngoài vò đầu bứt tai mà chờ đợi.



Chỉ thấy hương vị quyến rũ của những món ăn, nước miếng của anh ta đã chảy ra. Với một chốc công phu, chiếc bàn đã được bày đầy thức ăn.



- Đúng là thần tốc, quả nhiên là bản lĩnh…

Người thanh niên vô cùng hồi hộp, vừa nhìn thấy Tam Lang vén màn bước ra, anh ta liền bước nhanh tới, vẻ mặt háo hức như đứa trẻ, anh ta gọi to:

- Tiểu sư phụ, hãy nhận ta …



- Đói gần chết đây này.

Tam Lang bước nhanh kéo tay đệ đệ ngồi bên cạnh bàn:

- Ăn cơm trước đã. Xuống tiệm ăn cơm, lại phải tự mình xuống bếp, đúng là chẳng ra làm sao.



- Ăn cơm trước, ăn cơm.

Người thanh niên khẩn trương xới cơm cho huynh đệ Tam Lang, lại còn ân cần múc canh cho bọn họ.



- Ngồi xuống cùng ăn đi.

Nhị Lang áy náy nói.



- Sư phụ trước mắt, đồ đệ đâu dám ngồi.

Người thanh niên không chút do dự cự tuyệt nói:

- Sư thúc sư bá cứ ăn tự nhiên, ta đứng bên cạnh hầu hạ là được rồi.

Anh ta yêu cầu bản thân mình làm theo đúng quy định của học đồ.



- Sư bá, ách…

Nhị Lang nuốt nước bọt, trong tâm nghĩ, ta hãy còn thiếu niên.



- Sư thúc là gọi chúng ta sao?

Tiểu Lục Lang giật nhẹ tay áo của Ngũ Lang.



- Ăn cơm của đệ đi.

Ngũ Lang trừng mắt nhìn nó một cái.



- Ngồi xuống cùng ăn đi.

Tam Lang ngượng ngùng tỏ vẻ:


- Có thể.

Truyền Phú nói:

- Trước khi đến quan phủ sang tên, chỉ cần hai lần tiền đặt cọc là có thể ngừng việc mua bán.



- Tiền đặt cọc bao nhiêu?



- Tám xâu tiền.



- Ở đây ta có bốn xâu tiền, ngươi có thể kiếm thêm bốn xâu tiền nữa không?



- Có thể…

Truyền Phú nhỏ giọng nói:

- Hôm trước vừa bán thịt ướp mặn của cha ta.



- Được rồi! Chiều nay ngươi hãy đi hủy bỏ khế ước.

Tam Lang nói tiếp:

- Theo ta học một tháng, ít nhất mở tiệm kiếm tiền không vấn đề gì!



- Dạ.

Đã bái sư rồi, trước khi xuất sư, nhất định nghe theo sự chỉ bảo của sư phụ. Học đồ của người khác chính là công nhân miễn phí, nhưng Tam Lang không chỉ không bắt y làm việc, mà còn cho y vay tiền. Truyền Phú cảm thấy rất áy náy, nghĩ một lúc, quay ra nói:

- Công ơn của sư bá sư phụ, đồ nhi không gì đền đáp, chỉ có thể chia một nửa tửu quán cho các người, xin mọi người nhận cho!



Lòng vòng một lúc, cuối cùng cũng nói đến điểm này.

Nhị Lang nhăn nhó đứng dậy, cảm thấy có ý lợi dụng người khác.



Hai người nhường đi nhường lại, Tam Lang không nhịn được nữa, xen vào nói:

- Nhị ca không cần như thế, chúng ta cũng không phải làm từ thiện. Tài nghệ nấu bếp của ta và kinh doanh đều là tiền vốn, anh ta học để kiếm tiền, chia cho chúng ta cũng là lẽ đương nhiên!



- Đúng vậy đúng vậy.

Truyền Phú gật đầu nói:

- Tửu quán có một đầu bếp giỏi, chia hai phần cũng đáng. Sư phụ của ta có tài nấu nướng như vậy, ta chia một nửa cũng không tính là nhiều.



- Cũng không cần một nửa, ta không tham gia kinh doanh, chỉ dạy ngươi, giúp ngươi, chỉ điểm cho ngươi. Chúng là chia ba bảy là được rồi, ngươi bảy ta ba. Nợ nần thì thôi, tửu quán tất cả là của ngươi, bọn ta chỉ lấy phần của bọn ta.



- Thế này, quá có lợi cho ta rồi?

Truyền Phú có phần áy náy nói.