Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 123 : Bệnh nặng
Ngày đăng: 01:20 20/04/20
Kiếp trước, trong kinh doanh Trần Khác đã đạt được rất nhiều thành công, cũng đã nếm đủ các thất bại, chính vì vậy mới ngộ ra được đạo lý “cộng hưởng”… Ngươi phải cho người khác được hưởng lợi, buôn bán mới lâu dài được. Có lúc phải chịu lỗ, cuối cùng sẽ kiếm lại được, lí do chính là ở trong đó.
Trước chủ trương của hắn, Nhị Lang Trần Thầm cùng với Thái Truyền Phú định khế ước phân chia ba bảy. Hai bên hẹn sáng mai lên quan phủ lập hồ sơ, sau đó bắt đầu học cách nấu nướng và quản lí nhà trọ.
Bởi vì còn bài tập chưa hoàn thành, huynh đệ Trần gia cáo từ rời khỏi Lai Phúc, Truyền Phú cũng chuẩn bị đi đến chỗ ông chủ Lỗ để hủy khế ước.
Về đến nhà, bọn trẻ hưng phấn không thể bình tĩnh. Việc lớn như thế mà người nào cũng tham gia, thấy rằng dường như vừa lập được công lớn, cả buổi chiều không ngừng bàn tán về việc đó.
Tuy rằng Tam Lang không ngừng nhắc nhở bọn họ tối còn phải học bài, nhưng cũng chỉ chăm chỉ được một lúc, sau đó lại bắt đầu ríu rít.
Hậu quả của việc này là, ngoài trí nhớ tuyệt vời của Tam Lang, còn lại mấy người kia, cả buổi chiều cũng không học được gì, đến tối mới thấy rằng không ổn.
- Các đệ hãy đợi đến tối chịu đòn.
Tam Lang không còn cách nào lại thở dài, kéo tay áo và đi vào phòng bếp nấu ăn.
Đợi cơm tối làm xong, Trần Hi Lượng cũng đã về. Trong cách dạy con có nói “Sau khi ăn cơm không có trách móc” vì vậy y nghỉ ngơi một chút, sau đó bắt bọn trẻ đọc bài đã học.
Kết quả bốn đứa nhỏ đều không học bài, đến Tam Lang một đứa rất được kỳ vọng cũng như vậy… Thực ra hắn có thể học thuộc bài, nhưng là đứa cầm đầu, làm sao có thể không cùng chịu phạt với mấy đứa em được?
- Các con hôm nay đi đâu?
Trần Hi Lượng tức giận nói.
- Không, không làm gì cả…
Ra ngoài Nhị Lang còn thể hiện là người lớn, trước mặt phụ thân hiện nguyên hình là một đứa trẻ.
- Thế tại sao lại lãng phí cả ngày như vậy?!
Trần Hi Lượng tối sầm mặt lại, không có ai hiểu con như cha.
- Con, bọn con biết sai rồi…
Nhị Lang không dám nói cho phụ thân biết sự thật, ngoan ngoãn cầm thước mang đến trước mặt phụ thân.
Tuy nói rằng quân tử có quot;Hổ thẹn không tráchquot;, nhưng thái độ như thế này, tuyệt đối không thể tha thứ, bằng không chuyện thế này sẽ lại phát sinh, không thể nào sửa chữa được.
- Phụ thân đừng đánh Nhị ca, đều là lỗi của con, tại con ở nhà thấy buồn chán mới rủ mọi người đi chơi!
Tam Lang không kìm nổi nói:
- Muốn đánh, hãy đánh con đi.
- Ta không cấm đoán các con…
Trần Hi Lượng nói:
- Nhưng thị trấn bé như vậy, các con đi dạo cả một ngày?
Nói rồi nhìn Tam Lang nói;
- Ngoài đi dạo, các con còn làm gì nữa phải không?!
Lang trung thấy kỳ lạ nên hỏi.
- Chính là tràng ung!
- Ngươi…
Trên mặt lang trung có vẻ tức giận.
- Tam Lang, đừng có làm càn!
Trần Hi Lượng quát nhỏ:
- Con thì biết gì về y thuật?
Vừa nói vừa hướng về phía lang trung nói:
- Tiên sinh, xin ông hãy kê đơn thuốc.
- Kê thuốc gì chứ?!
Tam Lang không cho nói:
- Thang Bạch Hổ là thuốc tả hỏa, muốn hại chết đệ đệ ta à?!
- Vớ vẩn, con thì biết gì về thang thuốc Bạch Hổ?
Trần Hi Lượng giận dữ nói.
- Đơn giản là tri mẫu, thạch cao, cam thảo khô và gạo tẻ.
Tam Lang cười nhạt nói.
Trần Hi Lượng nhìn sang phía lang trung, nhìn thấy một vẻ mặt ngạc nhiên, biết rằng Tam Lang nói đúng, nhưng vẫn khiển trách:
- Không biết xem ở đâu sách y, không biết lại tỏ ra biết, còn không chịu lui ra!
- Không biết lại tỏ ra biết chính là ông ta!
Tam Lang chỉ vào lão lang trung nói:
- Học nghề không giỏi không có tội, nhưng học mà không biết rõ lại dám đến đây chữa bệnh cho người khác, chính là coi mạng người như cỏ rác!
- Ngươi, ngươi!
Lão lang trung giống như bị dẫm lên đuôi vậy, giật mình đứng dậy nói:
- Không xem nữa không xem nữa, nhà ngươi có người tài, hãy tự mình giải quyết đi!
Nói xong đeo hòm thuốc đi ra, Trần Hi Lượng muốn giữ nhưng không được, chỉ có thể đợi ông ta bớt giận rồi lại đi mời.
- Con làm chuyện tốt quá nhỉ!
Trần Hi Lượng quay lại, hướng về phía Tam Lang chút giận:
- Làm lang trung giận bỏ đi rồi, bệnh của Lục Lang làm thế nào bây giờ?
- Để con trị.
Tam Lang nói to.