Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5238240 : Tất cả mới chỉ là bắt đầu

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


Việc bán phòng chiều nay, với diện tích năm nghìn mẫu đất phân thành bốn trăm mảnh đất lớn nhỏ khác nhau... Bởi vì thời gian về sau, cả Biện Kinh ai cũng biết điều này. Hiển nhiên có vô số bằng hữu đến tìm các ủy viên cầu khẩn, ngươi cho cái này, không cho vị kia thì tức là đã đắc tội với vị đó. Cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ đành ước chừng số người rồi phân thành những phần nhỏ, mọi người ai cũng có phần!



Nhóm ủy viên đem bốn trăm mảnh đất này đánh số phân biệt, sau đó những người bốc thăm báo danh xếp hàng. Đến lượt ai người đó lên chọn, đến trước được trước, chỉ cần bạn có đủ tiền mua nó. Đương nhiên mười ủy hao tâm tổn trí, chạy chọt suốt buổi mãi phác hôm đó thì không cần xếp hàng hay bốc thăm cũng được chọn trước... Nhóm ủy viên đã náo loạn ở chỗ lão Bao một trận, nếu đến đặc quyền này mà bọn họ cũng không có thì họ nhất định sẽ khóc lóc thảm thiết.



Tuy nhiên thấy được cảnh chém giết tranh giành lẫn nhau vào buổi sáng, trong lòng họ cũng thấy vui vẻ hơn rất nhiều... Có thể dùng nửa giá để mua được mảnh đất vừa ý thì còn điều gì đáng giận nữa?



Thế là bọn họ cười huênh hoang, thay nhau lên đài lấy xuống một mảnh đất vừa ý... đều là to nhất đáng tiền nhất. Cho dù trong tay không có tiền thì cũng phải vay để mua bằng được, mảnh đất quý có nửa giá tiền ơi, cho ta hôn ngươi nào!



Phần mà Trần Khác yểm trợ là danh ngạch của đại ca Triệu Tông tích, sự lựa chọn thứ sáu. Mặc dù vẫn còn hai viện tử rộng trên hai trăm mẫu nhưng hắn không thích quá phô trương, liền cho Tả Kiến Đức nhận lấy một mảnh Biện Thủy rộng tám mươi mốt mẫu.



Hình như cũng không nhỏ lắm, hơn nữa vị trí rất tốt.



Còn về những vị khác, Lý đại quan nhân có được hai mảnh đất mua được vào buổi sáng, tự nhiên thấy không cần thiết phải mua thêm nhà ở quê nữa. Đồ Dương và lão Tiền cũng tham gia bốc thăm, nhưng lại rất đen đủi... đều bốc phải mảnh đất xếp thứ ba trăm mấy. Lúc này, số đất còn dư lại đều là những mảnh ở ngóc ngách, nên hai người nhất thời đều không muốn mua nữa.



Trần Khác ngược lại khuyên bọn họ, các người có biết bên ngoài biết bao nhiêu người cầm tiền đến đây mà còn không vào được. Trong khi đó các người có thể tham gia bốc thăm, đấy chính là đi cửa sau, lại nói trong số những người mua đất phía trước còn rất nhiều người vượt quá khả năng, qua hai ba năm rồi mà vẫn không trả được nợ nên muốn giảm sức ép. Đến lúc đó, trong tay các người có được một mảnh đất lại cộng thêm tiền, quá tốt rồi.



Hai người vừa nghe thấy cũng có lý, liền vui mừng tiến lên trên. Một người mua được mười mấy mẫu đất mà giá cả không đến một trăm nghìn quan, thế nào thì cũng là có lời mà không phải bồi thường gì hết.



Bởi vì thời gian hai người đó tiến lên quá gần lúc kết thúc, Trần Khác không đợi bọn họ nữa, liền cùng với Lý Giản rời đi, Khởi Mị Nhi và Cố Tích Tích cũng theo hai người đi ra.



Thấy Cố Tích Tích mặt ửng đỏ đứng bên cạnh Lý Giản, Trần Khác cười, ôm quyền nói:

- Đại quan nhân quả nhiên dễ như trở bàn tay!



- Đâu có, tôi chỉ là đi theo Đại quan nhân đi hóng gió thôi.

Cố Tích Tích vội vàng chối bỏ. Đối với những danh kỹ mà nói thì nếu dễ dàng bị đưa tới tay người, nghĩa là chỉ có thể chứng minh một điều - nàng vẫn chưa phải là một danh kỹ.



- Vậy cách ngày gió thổi bên gối không xa nhỉ.

Lý Giản hôm nay cũng coi là ngày xuân đắc ý, có thể dùng số tiền rất rẻ mua đất, lại có thể ôm được nữ nhân trở về, đó gọi là tài sắc đều cả. Y cười ôm quyền nói:

- Ta đi trước nhé.

Đừng xem thường việc Cố Tích Tích không thể chen chân tới chỗ Trần Khác, nhưng danh kỹ đất Thục cũng không thể bì với nàng. Tất nhiên trong đất Thục cũng có tuyệt sắc, nhưng dù thế nào cũng là biên thùy phía tây, tóm lại vẫn kém hai phần thướt tha.



Tiễn hai người đó xong, Trần Khác nhìn thần sắc Khởi Mị Nhi, cười nói:

- Mị Nhi cô nương, bắt đầu từ bữa cơm chiều, nàng đã không phải là nàng nữa.



- Còn không phải đều là vì công tử sao...

Ánh trời chiều chiếu rọi làm cho đôi mắt sóng sánh mùa thu của Khởi Mị Nhi sáng tới mức mê người. Nàng chăm chăm ánh mắt nhìn Trần Khác, nói nửa thật nửa giả:

- Điều mà Khởi Mị Nhi trước đây không thiếu nhất đó chính là sự tự tin, nào ai biết đi cùng công tử nửa ngày mà tất cả đều không còn sót lại chút gì.

Nói rồi khẽ cắn môi dưới, nửa giống như nhăn mày, nửa lại giống như đang cười, liếc nhìn Trần Khác nói:

- Chàng trả lại sự tự tin cho Mị Nhi....



- Một nữ nhân như nàng sợ là tự tin hừng hực ấy chứ, nàng nói bản thân mình không tự tin thì ta mới không tin đó.

Ánh mắt đó khiến cho Trần Khác như bị điện giật, suýt nữa không chịu nổi, không nhịn được cười khổ, tay sờ sờ mũi... Đây không phải là hành động mà hắn làm lần đầu tiên trong ngày hôm nay, chỉ sợ là máu mũi đột nhiên chảy ra:

- Hôm nay ta đồng ý tặng nàng một bài từ, cho nàng chọn một điệu từ, nghĩ ra được chưa?



-Nô nô không phải muốn xin từ...

Mị Nhi lắc đầu.



- Tại sao, nàng không cần ư?

Trần Khác kinh ngạc nói.



- Nô nô nghĩ điều mình cần nhất chính là ngón giọng, nhưng nó vẫn kém xa so với tiểu Đỗ của nhà Đỗ tỷ tỷ. Tiểu Đỗ lần này cũng tham gia bảng hoa khôi, nếu thiếp chỉ dựa ngón giọng này thì không thể so được với nàng ấy.

Ánh mắt Khởi Mị Nhi lưu chuyển, chăm chú nhìn Trần Khác. Nàng thì thầm giống như những đôi tình nhân tâm tình với nhau:

- Nhưng nếu thiếp nhận được từ, thì cuộc tao ngộ hôm nay với công tử sẽ trở thành buổi giao dịch.

Nói xong nàng khẽ vén tóc mái, tình nồng như nước nói:

- Nô nô muốn lưu giữ hồi ức tốt đẹp này, về sau cũng tiện lấy cớ tới tìm công tử.



Tâm trạng và nét mặt của Trần Khác tất cả đều bị nàng tiểu yêu tinh này mê hoặc hết rồi. Dù kiếp trước hắn là khách quen ở nơi tầm hoan, nhưng không thể không thừa nhận lúc đó phần lớn là lao động chân tay. Nhưng trong thời khắc này đổi thành lao động trí óc thì mới phát hiện ra một điều, nó tiêu hồn hơn nhiều so với lao động chân tay. Đương nhiên hai cái này kết hợp với nhau mới là vương đạo.



Khởi Mị Nhi lên xe, mặc dù xe đã chạy đi rất xa nhưng nàng vẫn không ngừng vẫy tay với hắn, lưu luyến không rời, khiến cho sắc thu trở nên kiều diễm hẳn lên.



Trần Khác có thể coi là được lĩnh giáo hoa khôi chuẩn rồi. Trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân cần phải bình tĩnh, phải Liễu Hạ Huệ, nhưng vẫn bị nàng mê hoặc đến điên cuồng. Hắn tự vỗ mặt mấy nhát, phát hiện mặt mình nóng hầm hập, không ngăn được mắng mình không có tiền đồ.



- Mới đầu tính dục chỉ yếu ớt như mạng nhện nhưng đến cuối cùng thì lại cứng rắn như dây thừng buộc xe ngựa.

Lý Đạt nhẹ giọng than một tiếng.



- Chính xác.

Trần Khác gật gật đầu, thầm nghĩ: “Ta đã cứng rắn giống như trục xe vậy”… Trên xe ngựa trở về hiệu tiền, Lý Đạt nhẹ giọng báo cáo với Trần Khác kết quả cuối cùng:

- Buổi chiều cho vay tổng cộng một triệu bảy trăm nghìn quan. Chúng ta đã ăn vào bảy trăm nghìn quan, có thể nói là không tồi rồi. Cộng thêm trước đó cho vay thêm một triệu một trăm nghìn quan, Trên thực tế chúng ta đã bỏ ra một triệu tám trăm nghìn quan.

Y dừng lại một chút rồi nói:

- Mặc dù không bằng buổi sáng nhưng cũng đã phù hợp với dự kiến.



- Còn tiền mặt?

Trần Khác gật đầu, hỏi:

- Chúng ta thu được bao nhiêu tiền mặt?



-Buổi sáng thu được hai triệu một trăm nghìn quan, phiếu chuyển đổi…

Trong thời kỳ chưa lưu thông tiền giấy thì các vị thần tiên chỉ có thể tự thể hiện khả năng thần thông của mình, khắc phục những bất tiện của việc phải mang theo tiền kim loại. Phiếu đổi tiền là một trong số đó, ngân phiếu cũng vậy. Nó chính là hóa đơn chứng từ của các cửa hiệu vàng bạc lớn ở Biện Kinh, có rất nhiều người coi nó là một phương thức chi trả, chỉ lưu thông một cách miễn cưỡng trong phạm vi Biện Kinh.
Tào Bình nhìn trân trân nghẹn giọng nói.



- Huynh đừng có ngại đắt, đợi thêm hai năm nữa nó còn đáng giá hai trăm triệu quan tiền.

Trần Khác cười mỉm nói:

- Ăn chút hoa quả đi, quả cam này thật không tồi.



- Ta nào có thể ăn được chứ.

Tào Bình cười khổ nói:

- Hai triệu quan tiền mới có được một phần cổ phần, sau khi trở về làm thế nào ăn nói với lão gia đây.



- Ta có thể cho huynh một đảm bảo. Sau hai năm, huynh dùng số tiền bốn triệu quan tiền để thu mua một phần cổ phần, thế nào?

Trần Khác cười tủm tỉm nói.



- Là thật hay giả vậy?

Tào Bình trừng mắt nói:

- Lại còn có chuyện tốt như vậy sao.



- Nói mồm không có chỗ dựa, chi bằng ký hợp đồng lấy đó làm căn cứ!

Trần Khác nhướn mày nói:

- Đương nhiên theo như bản hợp đồng, tới lúc đó huynh nhất định cần phải mua cho tôi.



- Lão huynh đệ thật là...

Tào Bình không thể không giơ ngón cái nói:

-Cừ quá!

Nếu như lập bản hợp đồng, sau hai năm hai triệu quan tiền liền đẻ ra thành bốn triệu quan tiền, con đường không chút nguy hiểm. Nhưng nhìn hình dáng của Trần Khác, dường như giá cổ phiếu lúc đó sẽ vượt xa so với con số này.



Từ trước tới nay y vẫn chưa từng gặp qua đối thủ như thế, nói dăm ba câu đã khiến cho một cuộc thương lượng vượt qua cả cuộc thảo luận giá cả. Mua hay là không mua, hai phân đoạn khó khăn này chỉ còn lại việc ký hay không ký, đó chính là vấn đề mà y đang cần cân nhắc.



Nên cầm chắc hai triệu quan tiền hay là theo hắn mạo hiểm, đó mới chính là vấn đề!!!



- Ngươi có biết không, Hàn gia vừa mua đất.

Trầm mặc một lúc, Tào Bình nói:

- Không lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy.



Trần Khác gật đầu, nghe y tiếp tục nói.



- Ngươi xem, Hàn gia dùng tất cả mười hai cửa hàng của mình tại kinh thành.

Ngừng một lát, Tào Bình nhìn Trần Khác nói:

- Dùng để xoay sở hai triệu quan này được không?



- …

Trần Khác không nói lời nào, chỉ mang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Tào Bình.



- Nhìn ta làm gì?

Tào Bình mang vẻ mặt “vàng không sợ lửa” nói:

- Hàn gia cũng có danh tiếng thành đạt, thông tuệ, tuy nhiên không so sánh được với Tướng Quốc Tự. Thiên Hà làm lớn như thế, nhưng cũng chỉ có qui mô mấy trăm ngàn quan, cộng thêm với mười căn nhà khác, dù sao cũng chống đỡ được.



Trần Khác chỉ cười, nhìn đến nỗi làm y dựng cả tóc gáy. Tào Bình cũng đành phải cười, cười đến nỗi da mặt co rút phát đau, không khỏi mắng:

- Nham hiểm!



- Ha ha ha…

Trần Khác cười rộ lên, nói:

- Khá lắm Tào Công Chính, nhìn bộ mặt của ngươi thì thành thực, hiền lành, không ngờ lại đầy cả một bụng tâm cơ.



- Ta cũng không phải là củ sen.

Tào Bình tức giận nói:

- Chẳng lẽ ta lại không có tầm mắt sao??



- Sản nghiệp của Tào gia ngươi trải rộng nhiều ngành nghề, tại sao lại chỉ nhập cổ phần vào tiệm cầm đồ?



- Cái này đã nói rồi, tiệm cầm đồ mới đáng giá.

Tào Bình thản nhiên nói:

- Vả lại, tiệm cầm đồ và tiền trang đều là “muỗng chung một nồi”, khó tránh khỏi va chạm, tổn thương hòa khí trong tương lai, vậy thì không bằng chúng ta biến thành một nhà.



- Ngươi vẫn còn một điểm quan trọng nhất không nói.

Trần Khác mỉm cười lên một tiếng, nói:

- Nhưng ta cũng không nói, chỉ cần trong lòng ngươi tự hiểu rõ là được rồi.



- Ha hả…

Tào Bình chột dạ, cười rộ lên. Kỳ thật, y đến tìm Trần Khác vội vàng như vậy là vì người lớn trong nhà đã nhìn thấy được sự uy hiếp của tiền trang ở Biện Kinh, nói với y, không đến hai năm nữa, số tiệm cầm đồ ở thành Biện Kinh sẽ phải đóng cửa đến bảy tám phần, số còn lại cũng gặp phải khó khăn, thay vì ngồi đợi tài sản bị ngâm xuống nước, không bằng quyết định dứt khoát, đầu tư lớn vào tiền trang Biện Kinh.



Hiển nhiên, việc tính toán này không giấu nổi Trần Khác.



- Được rồi, được rồi, ta thêm hai trăm ngàn quan nữa, như vậy là được rồi chứ!

Tào Bình nhe răng nói thẳng.