Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5240240 : Lễ vật

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


- Cái này còn được…

Trần Khác lập tức mỉm cười thân mật, nói:

- Chúc mừng ngươi đã làm một cuộc đầu tư chính xác nhất trong đời.



- Chính xác cái đầu ngươi!

Tào Bình chau mày nói:

- Nguyên bản số tiền đó định dùng để mua ba thành cổ phần, bây giờ chỉ mua được có một thành, ta trở về nhất định sẽ bị mắng chết. Nói không chừng có khi còn phải chịu gia pháp.



- Nếu như bọn họ không đồng ý thì dùng hai trăm quan mua nửa thành cổ phần. Mười hai cửa hàng vẫn cứ là của nhà ngươi.

Trần Khác cười nói:

- Các trưởng bối chắc chắn sẽ khen ngươi.



- Như vậy mà ngươi cũng tính toán được sao?

Tào Bình dở khóc dở cười nói:

- Bán nửa thành giá hai trăm ngàn quan, một nửa thành khác giá một triệu tám trăm ngàn quan.



- Ngươi sai rồi, nửa thành đó ngoài hai trăm ngàn quan thì còn có giao tình của chúng ta nữa.

Trần Khác thản nhiên nói.



- ….

Tào Bình không còn lời nào để phản đối được, đứng lên, gật mạnh đầu nói:

- Biểu đệ ta tin ngươi!





Tiễn Tào Bình đi, Trần Khác không xem sách nữa, bèn rút một cuốn sổ từ ngăn tủ ra, còn có một túi giấy da trâu dày cộm, mang theo bên người rồi gọi xe, đi về phía thành tây.



Thời gian khoảng một tuần trà sau, xe ngựa ngừng lại trước cửa một tòa nhà, hai chữ ‘Liễu phủ’ trên tấm biển làm lóa cả mắt.



Trần Khác xuống xe. Vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt gã gác cổng của Liễu phủ không mấy gì tốt. Thiếp canh đã trả về, loại cô gia cũ này sao còn có mặt mũi mà đến đây?



Nhắc đến cũng thật là trùng hợp, đúng lúc này lại gặp Liễu Nguyệt Nga dắt ngựa từ trong phủ đi ra. Nhiều ngày không gặp, nàng có vẻ ốm đi không ít, nhưng tinh thần thì rõ ràng tốt lên nhiều. Nàng mặc một chiếc váy màu xanh biếc, thân hình gầy gò giống như một cây thúy trúc cao ngất.



Nhìn thấy Trần Khác, lúc đầu vẻ mặt nàng hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại như thường. Mày liễu hơi nhướng lên nói:

-Ngươi đến đây làm gì?

Thanh âm thật lạnh, lạnh đến nỗi làm cho trong lòng Trần Khác hơi rụt lại.



- Ta đến gặp lão thái gia.

Trần Khác cười nói:

- Ông ấy có nhà không?



- Có.

Liễu Nguyệt Nga gật đầu nói:

- Nhưng không nhất định muốn gặp ngươi.



- Ta có chuyện quan trọng.

Trần Khác nói.



- ….

Liễu Nguyệt Nga nhìn hắn. Nhiều ngày không gặp, hắn vẫn cao to khỏe mạnh như vậy, vai rộng eo thon, mặc y phục gì cũng khí khái bức người. Ngũ quan trên khuôn mặt đó vẫn rõ rang, nhưng dường như trầm ổn hơn không ít, không giống như lúc đầu, cả mặt khiêu ngạo đến mức làm cho người ta chán ghét. Dường như khoảng thời gian này hắn cũng không thoải mái gì.



- Nhưng cũng có liên quan gì đến ta đâu?

Nàng kiềm chế lại tinh thần, gật đầu nói:

- Ta đi hỏi thử một chút.

Nàng đưa cương ngựa cho người hầu, rồi xoay người đi vào.



Đi trên hành lang bên bờ nước, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nàng cũng không quay đầu lại, nói:

-Dường như không ai cho ngươi đi vào.



- Trượt chân nên vào theo.

Trần Khác đi theo sau lưng nàng nói:

- Kỳ thật ta muốn nói chuyện một mình với cô nương.



- Chúng ta không có gì hay ho để nói cả.
- Lại còn thẹn thùng nữa, có cái gì đâu mà phải xấu hổ ?



- Con không lấy chồng.

Liễu Nguyệt Nga nắm lấy cánh tay ông nội, hiếm khi nũng nịu nói:

- Con muốn ở nhà, mãi mãi ở cùng gia gia và nãi nãi.



- Đứa trẻ khờ này, gia gia và nãi nãi không thể theo con cả đời…

Liễu Hào yêu chiều nhìn cháu gái, dịu dàng nói:

- Việc này con không cần lo, yên tâm đợi như ý lang quân của con đi.

Nói xong chòm râu của ông khẽ nhếch lên, cười ha ha nói:

- Con có tin không, gia gia vừa ra tay, đảm bảo sẽ giành về cho con một lang quân tốt nhất!



- Gia gia…

Liễu Nguyệt Nga vừa mắc cỡ vừa gấp gáp nói:

- Đừng có đi làm chuyện khó coi đó, chẳng lẽ cháu gái còn chưa đủ mất mặt sao?



- Việc này thì có gì chứ?

Đôi mắt Liễu Hào trừng lên nói:

- Đến lúc đó, quan lại quyền quý ở khắp kinh thành, chỉ cần trong nhà có con gái chưa gả đều sẽ động thủ, ai giành được, người khác chỉ có thể đưa ngón cái lên chúc mừng, sao lại mất mặt chứ?



- Gia gia!

Liễu Nguyệt Nga trở nên gấp gáp, vội nói:

- Kiếp này con đã mất mặt một lần là đủ rồi, sẽ không gả cho người khác nữa!



- Có câu, gái lớn gả chồng, sao có thể không gả chứ?

Liễu Hào chau mày nói:

- Chẳng lẽ bị nghẹn một lần thì không ăn cơm nữa sao?



- Cướp về ông tự đi mà gả!

Hai ông cháu cùng một tính cách, sự dịu dàng nhanh chóng bị cơn giận thay thế, Liễu Nguyệt Nga tức giận nói:

- Dù sao cũng đừng hi vọng vào con!

Nói nàng khoát tay bỏ đi.



- Đứa nhỏ này.

Liễu Hào chỉ có thể bất đắc dỉ cười nói:

- Sao khờ thế….





Mấy ngày sau, đã phân chia các khoản theo tỉ lệ hợp lý, những người trong nhóm kinh tế làm theo chỉ thị của Trần Khác, đều giải thích tỉ mỉ về lợi ích của việc gửi tiền tại tiền trang cho những người đến gửi tiết kiệm. Nghe nói một năm có lãi đến hai trăm mười mấy ngàn tiền, những người được phân chia có ai mà không động tâm? Thêm vào mấy nhà bọn họ chen chúc ở trong túp lều đơn sơ, ai mà dám giữ lại một khoản lớn chứ? Cho nên rất hợp ý những người đến gửi tiết kiệm này.



Nhưng bọn họ cũng còn rất nhiều điều lo lắng, ví dụ như lo lắng lớn nhất là người khác trộm sổ tiết kiệm, có thể sẽ lấy hết tiền của bọn họ không?



- Sẽ không đâu.

Nhóm kinh tế giải thích nói:

- Cho dù có sổ tiết kiệm cũng không lấy tiền được. Còn phải có con dấu, chữ kí, dấu tay, họa ấn và ám hiệu của mọi người, thiếu một cái cũng không lấy được tiền. Mọi người chỉ cần giữ kĩ con dấu của mình, không nói ám hiệu với người khác, không để người khác nhìn thấy họa ấn thì mọi người sẽ không cần lo lắng có người trộm tiền của mình. Đương nhiên, sổ tiết kiệm cũng phải bảo quản cho tốt.



- Vậy nếu như chúng tôi tự quên ám hiệu thì làm sao?



- Việc này cũng không sao cả, chỉ là có chút phiền phức.

Nhóm kinh tế mỉm cười nói:

- Huynh chỉ cần tìm đến tôi, hoặc người khác thuộc nhóm kinh tế, chúng tôi sẽ cùng huynh đến quan phủ, sau khi xác nhận thân phận không có nghi ngờ gì, sẽ làm lại một mật mã mới.



Dân chúng đã bao giờ được hưởng qua sự phục vụ tận tình như thế đâu, đương nhiên sẽ không chê phiền phức nữa.



Đương nhiên vấn đề không chỉ dừng lại ở đây, còn có người hỏi:

- Tại sao mỗi ngày rút tiền vượt quá mười quan thì phải thông báo trước một ngày?



Kỳ thật đây là giúp cho tiền trang tránh mạo hiểm. Bởi vì cho dù phòng bị có nghiêm mật đi chăng nữa, cũng có khả năng xuất hiện những hiện tượng ngụy tạo, gian trá. Chỉ có việc thẩm tra, xét hạch, không có sai lầm gì ở các trương mục tại tổng bộ, mới có thể tránh bớt các tổn thất. Nhưng muốn lúc nào cũng có thể kiểm tra đối chiếu tại cả mười chi nhánh trong mạng lưới rải khắp kinh thành, hiển nhiên là không thể. Chỉ có dùng phương pháp khống chế khoản tiền rút lớn hơn mười quan này thì mới có thể mang lại hiệu quả phòng bị.



Đương nhiên không thể nói như vậy với những người tham gia gửi tiền, nhóm kinh tế giải thích:

- Là vì nghĩ đến an toàn cho khoản tiền tiết kiệm của các vị, như vậy thì mọi người có ít nhất thời gian một ngày để phát hiện khoản tiết kiệm bị mất đi, nhanh chóng đến tiền trang thông báo, để tránh tổn thất. Vả lại, thông báo trước một ngày cũng dễ dàng cho việc chúng tôi sắp xếp người giao tiền đến nhà quý vị một cách an toàn.