Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 5258260 : Sấm rền gió cuốn
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
Công phu dưỡng khí của Triệu Trinh quả nhiên là lư hỏa thuần thanh, lúc này vẫn có thể giữ được bình tĩnh:
- Không phải tất cả đều ở trong trường thi sao? Quả nhân phái binh lính Hoàng Thành Ti qua đó, vừa tra xét nội ứng, vừa tra xét sĩ tử, cam đoan có thể thanh lọc từng thí sinh.
- Thời gian làm bài thi rất khẩn trương.
-Có thể hoãn lại nửa ngày không?
Triệu Trinh cười nói:
- Được, mau quay về đi, quan chủ khảo rời khỏi trường thi thì phải làm sao bây giờ?
-Vi thần không thể trở về được nữa rồi.
Âu Dương Tu lắc đầu, trầm giọng nói:
- Thứ nhất, người có hiềm nghi là học sinh của thần, về lý thần nên tránh. Thứ hai, thần đã tự trục xuất mình ra khỏi trường thi, không thể quay về nữa.
-Ừ…
Triệu Trinh ngẫm lại cũng có đạo lý, bèn hỏi:
- Vậy ái khanh cho rằng ai có thể thay thế?
-Cái này, không phải vi thần nên nói…
Âu Dương Tu thở dài:
- Chỉ có điều, sóng gió tại Thái học nhất định phải dừng lại ở đây.
-Vậy ngươi phải tới kỳ thi!
Triệu Trinh nhíu mày suy nghĩ:
-Người khác, không ai làm được điều đó!
Triệu Trinh hiểu rất rõ đại thần, vượt xa khả năng người thường có thể hiểu được, thong thả nói:
- Chư vị tướng công tất nhiên có thể trấn trụ, nhưng tuyệt đối sẽ không dám có lỗi với nhiều người đọc sách như vậy. Bao Chửng cũng có thể đảm bảo công bằng, nhưng từ trước tới giờ y vẫn không quan tâm lắm đến việc văn vở, làm chủ khảo thì…. khiếm khuyết một chút học vấn và tu dưỡng.
- Hoàng thượng đã nói như vậy.
Âu Dương Tu đề cử thử:
- Vi thần có một nhân tuyển, lời của y nói có thể khiến cho người trong thiên hạ chịu phục, lại có thể đảm bảo cho cuộc thi tuyệt đối công bằng, cũng có thể dập tắt được những gièm pha trong Thái Học.
-Người nào giỏi như vậy? Còn không mau mau nói ra?
Triệu Trinh hỏi.
-Quần Mục Ti Phán quan Vương An Thạch.
Âu Dương Tu gằn từng tiếng.
-Vương An Thạch?
Triệu Trinh khẽ cau mày:
- Người này kinh nghiệm và lý lịch đều không đủ…
-Quan gia có thể phá cách.
Âu Dương Tu nói:
-Loại cục diện rối rắm này ai cũng không muốn tiếp nhận, đúng là cơ hội dùng người rất tốt.
Âu Dương Tu sẽ tiến cử Vương An Thạch, Triệu Trinh tuyệt không bất ngờ. Bởi vì Âu Dương Tu từng tặng thơ tán dương Vương An Thạch: “Hàn lâm phong nguyệt tam thiên thủ, lại bộ văn chương nhị bách niên. Lão khứ tự liên tâm thượng tại, hậu lai thùy dữ tử tranh tiên” (Hàn Lâm phong nguyệt ba trăm bài, Lại bộ văn chương hai trăm năm. Khi già lòng xót hãy còn đó, về sau biết ai tranh trước cùng ta)
Trong mắt quan gia, Vương An Thạch đúng là một sự lựa chọn rất tốt, người này chính trực, trong mắt không chấp nhận một hạt cát, theo như biểu hiện của y gần đây có thể thấy được phần nào. Mặt khác, y có danh tiếng cực cao, không lo danh khí không đủ. Mà hai vị trong bốn vị Phó chủ khảo, Vương Khuê và Hàn Giáng đều là đồng niên với y, cũng tương đối dễ dàng được đồng tình.
Sau khi cân nhắc, Triệu Trinh liền cho người đi truyền y đến.
Vương An Thạch gần như bị người ta bắt đi. Binh sĩ Hoàng Thành Ti cứ thế xông tới, không nói gì, túm lấy y nhét vào trong kiệu. Y còn tưởng mình đã phạm phải giới luật gì kia.
U u mê mê bị đưa tới cửa cung, gặp được Quan gia Đại Tống Triệu Trinh, cùng với Âu Dương Tu bên cạnh.
Thật buồn chán. Khi Âu Dương Tu ở đây, các giám khảo còn có thể làm thơ, đối chữ, nhưng từ khi thay chủ khảo mới nặng nề Vương An Thạch này, náo nhiệt gì, hát hò gì cũng đừng có nghĩ đến, các giám khảo ngoại từ im lặng cũng chỉ có thể ngồi xem Trần Khác viết chữ nhanh như gió. Cả hai việc…đều chán như nhau.
Thú vui duy nhất của bọn họ là thí sinh khấu liêm.
Trong ấn tượng của rất nhiều người, các thí sinh không được đi lại, chỉ có thể ngồi vùi đầu phát chán mà làm bài thi thẳng tới lúc nộp bài. Nhưng thực ra không phải vậy, khi các thí sinh làm bài có bất kỳ nghi vấn gì, bất kể là đối với đề mục hay có gì chưa nắm chắc học vấn của mình, cũng có thể đi thỉnh giao quan chủ khảo. Cái này gọi là Khấu liêm.
Số thí sinh khấu liêm không ít, vấn đề cũng thiên kỳ bách quái (đủ thứ trên đời), trong đó có một số là cực phẩm thí sinh, càng có thể giúp các giám khảo giải buồn, cười một tiếng.
Tỷ như trưa hôm nay, có một thí sinh bước lên, cung kính hành lễ, hỏi:
-Học sinh định trích dẫn điển cố của Nghiêu Thuấn trong bài văn, nhưng không biết Nghiêu Thuấn là người ở đâu. Xin tiên sinh chỉ giáo!
Các giám khảo đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó cười vang. Vương An Thạch vẫn lạnh như băng – đây là trình độ của các sĩ tử trước đó đã qua thi Hương rồi đó! Làm sao gã có thể thi qua nổi nhỉ ?
Tuyệt hơn nữa là, người bên trong cười ầm lên thế, nhưng thí sinh bên ngoài chỉ có thể cung kính mà chờ.
Mai Nghiêu Thần tủm tỉm đáp:
-Câu này quá khó, ta nghĩ ngươi đừng dùng nữa.
-Vâng…
Thí sinh thất vọng ôm quyền đi xuống.
-Kể từ bây giờ, bất cứ kẻ nào cũng không được khấu liêm.
Gã vừa đi, Vương An Thạch liền hạ lệnh.
-Thế này không đúng với quy củ?
Từ khi người này đi vào trường thi, không giống bình thường chút nào, coi quy củ như không, khắp nơi lập quy củ mới, khiến hai vị đồng niên không thể không nhắc nhở:
-Sợ là sau này sẽ bị khiển trách đấy.
-Mặc kệ ai thêm mắm dặm muối, tất cả lấy thi hội làm trọng. Sĩ tử ra ra vào vào như thế, sẽ tăng thêm mầm họa gian dối. Hơn nữa, bọn họ là người dự thi, không phải đến đây để đi học, trước khi đến trường thi nên chuẩn bị tốt kiến thức. Dù sao đọc đề cũng là một kỹ năng, đến đề còn không hiểu thì làm sao làm bài tốt?
Vương An Thạch trầm giọng đáp.
-Được rồi…
Không ai phản đối nữa.
Tới khi trời tối, các giám khảo lại vây quanh Trần Khác, vài người cầm nến trong tay tới chiếu sáng cho hắn viết nốt phần cuối.
Múa bút suốt mười hai canh giờ, cho dù thân thể đúc bằng sắt thép cũng chịu không thấu. Lúc này ý thức Trần Khác cũng bắt đầu loạn lên, tay cũng sắp mất đi tri giác, thậm chí hắn còn không biết mình đã viết cái gì, cả bộ não đều hoạt động nhờ lửa giận hừng hực thiêu đốt này.
Dưới ngòi bút của hắn, từng chữ thành hình, nội dung vẫn không kém chút nào, nhưng tốc độc cũng đã chậm lại.
-Cố gắng lên!
Có giám khảo không kìm nổi động viên hắn:
-Chỉ còn ba nghìn chữ cuối cùng.
-Đúng vậy, cố lên!
Lập tức có người phụ họa.
-Câm miệng hết!
Vương An Thạch quát lên:
-Có người ồn ào nữa, coi như giúp hắn làm bừa!