Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5260260 : Bút lông ngỗng

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


-Ông là đồ máu lạnh!

Mai Nghiêu Thần nhịn không nổi, hung hăng trừng mắt với Vương An Thạch.



-Tự cho là đúng!

Sắc mặt Vương An Thạch vẫn không đổi, liếc y một cái, hừ một tiếng đáp trả.



-Ngươi!

Mai Nghiêu Thần siết nắm tay muốn đánh cho mặt y nở hoa. Cũng may Mai Chí và Phạm Trấn vội vàng gạt y ra mới tránh cái trò hài giám khảo đánh nhau.



Tối nay cực kỳ dài, tới giờ Hợi, các giám khảo vẫn chưa giải tán, vẫn vây quanh Trần Khác, cố động viên hắn. Trần Khác đã sớm vượt qua cực hạn. Ý Chí mãnh liệt vẫn thiêu đốt dường như cũng sắp không còn, hắn không ngừng gật gật đầu, như chỉ cần viết cố thêm một chữ nữa thôi. Thực tế, tinh lực của hắn đã sớm cạn kiệt triệt để, suy nghĩ trống rỗng, đã không biết mình đang viết cái gì rồi.



Mỗi chữ viết ra gian nan như vậy, mỗi chữ viết thêm đều khiến cho các giám khảo kích động siết chặt tay cổ vũ. Có giám khảo bị cảm động đã lệ nóng lưng tròng, phải cố nén mới không nói nốt nội dung đoạn cuối cho hắn.



Từng chữ đều nặng ngàn cân, hai trăm chữ cuối cùng, Trần KHác viết trong chưa đầy nửa canh giờ.



-Mười, chín, tám…

Đến câu cuối cùng, các giám khảo cũng không nhịn được nữa, cùng nhau đếm cho hắn.



Vương An Thạch nhíu mày, nhưng không ngăn cản.



-Năm, bốn, ba, hai, một.



Khi đếm ngược đến một, cuối cùng cũng đã viết xong chữ cuối cùng, số cuối cùng! Tiếng hoan hô như sấm động, hắn dừng bút, ngã vật ra sau.



May sao bên cạnh hắn tập trung đầy giám khảo, có vài người đỡ lấy hắn, thấy cả người hắn cứng còng, tay vẫn còn cầm bút, cả không gian tĩnh mịnh. Mai Nghiêu Thần đưa tay muốn thăm mạch cho hắn, lại nghe tiếng ngáy như sấm, lúc này các giám khảo mới yên tâm.



Vương An Thạch cũng thả lỏng, bảo mọi người đỡ hắn lên giường, sau đó tự tay xếp lại chồng giấy vừa viết.



-Chủ khảo đại nhân, chúng ta có thể đem một tờ về làm lưu niệm không?

Mọi người muốn xin chút bút tích của hắn.



-Không được!

Vương An Thạch lắc đầu, xếp chồng giấy lại ngay ngắn chỉnh tề, dày khoảng hai thước, sau đó lấy ra ấn chủ khảo, lật từng tờ đóng dấu. Thấy mọi người vẫn còn vây quanh mình, y nói

-Có dấu có đẹp hơn không?



-Giới Phủ, ngài muốn dùng cách này chứng minh sự trong sạch của Trần Trọng Phương sao?

Các giám khảo khác hơi hiểu ra.



-Không quan hệ tới hắn. Các giám khảo chúng ta không thể để cho bất kỳ một thí sinh nào có hiềm nghi vào trong, nếu không, đây là bất công với các thí sinh khác. Nhất định hắn phải đưa ra chứng cứ chính xác nhất khiến mọi người tin phục, ta mới có thể để cho hắn vào. Không hơn!



Thế còn không phải sao? Các giám khảo cười thầm, vị chủ khảo đại nhân này thật sự là mạnh miệng…



-Nếu đã vậy, chúng ta đều có thể làm chứng.

Mọi người đều lấy ra ấn của mình đóng cạnh ấn của Vương An Thạch.





Việc này đương nhiên Trần Khác không biết, hắn hoàn toàn kiệt sức, chìm vào giấc ngủ gần như hôn mê, thẳng đến khi bị người tạt nước mới tỉnh.



Mở bừng mắt, lau nước trên mặt, Trần Khác căm tức nhìn vị giám khảo vừa mạo phạm mình, thấy đó là Mai Nghiêu Thần thần sắc mới dịu lại.



Mai Nghiêu Thần đưa hắn một cái khăn lông, áy náy cười:

-Không làm sao gọi ngươi dậy được, đành phải dùng hạ sách này, nhưng giờ đã là buổi chiều, ngươi nhanh đi thi thôi!



-Cuộc thi…

Bài kiểm tra siêu cấp khủng bố một trăm ngàn chữ đã khiến cho các tế bào não của hắn tê liệt, ngủ một giấc cũng chưa đủ để phục hồi như cũ. Hắn nhận ra chỉ cần nghĩ một chút đầu sẽ đau tê dại, nửa ngày sau mới phản ứng được:

-Đúng rồi, cuộc thi, ta phải đi thi…



-Ngươi thi được không?

Thấy ý thức của hắn hỗn loạn, ngay cả sức đứng lên cũng không có, Mai Nghiêu Thần lo lắng:

-Không được thì lần sau thi lại, thân thể quan trọng hơn.



-Ta phải đi thi. Ta phải thi được kết quả tốt nhất. Khiến cho tên Vương Bát hại ta lần này phải cắn răng mà chết…

Trần Khác khôi phục thêm một chút sức, vừa lẩm bẩm vừa cố ngồi lên, đưa tay sờ nửa ngày cũng không thấy giày của mình.



-Ở đây…

Mai Nghiêu Thần lắc đầu cầm giày cho hắn, Trần Khác đi giày xong lảo đảo đứng lên. Nhưng vẫn không quên cõng hòm thì của mình, tập tễnh bước ra ngoài.



-Dẫn hắn tới trường thi.

Mai Nghiêu Thần nhìn Vương An Thạch, người sau gật đầu. Các giám khảo đều đưa hắn ra khỏi Chí Công Đường, bất luận khoa này trúng hay không trúng, bọn họ đều hoàn toàn phục người này.



Khi Trần Khác xuất hiện ở trường thi, mặc dù quy tắc kỳ thi vẫn rất nghiêm khắc, nhưng các thí sinh vẫn òa lên hoan hô, chỉ có điều vị anh hùng chiến thắng trở về này sắc mặt vàng như nghệ, lảo đảo đứng đó, khiến cho người ta lo một cơn gió cũng thổi hắn ngã được.



-Thế này còn có thể thi sao?

Các thí sinh lo lắng nhìn hắn.



Trần Khác nhìn mọi người ra hiệu an tâm, hắn đặt mông ngồi vào chỗ, nhìn bài thi trước mặt hắn mới biết, hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi.



Nhưng lập tức lại không còn cảm thấy hạnh phúc nữa, bởi vì bắt đầu choáng váng hoa mắt, một hồi sau, trong đầu hắn chỉ còn bột nhão. Tình trạng thế này còn có thể làm bài thi sao? Hắn đành xem qua khảo đề một chút…. Đề thi của thi Hội kế thừa chế độ của nhà Đường và Ngũ Đại, tiến sĩ khoa thi thơ, phú, luận mỗi loại một bài, thiếp kinh “Luận ngữ”, mặc nghĩa "Xuân thu" hoặc "Lễ Ký".

Cơ bản là giống thi Hương, khi tân chính năm Khánh Lịch từng sửa ba lần, nhưng vì Tân Chính thất bại nên chưa kịp thi hành.



Ném thi phú luận sách sang một bên, Trần Khác giải bài thiếp kinh mặc nghĩa trước, bài này tương đương với đề khách quan của đời sau, không cần dùng gì đến đầu óc, máy móc cũng làm được. Tuy nhiên, với khảo đề mà bình thường có thể đáp dễ như ăn cơm uống nước, hắn cũng không dám viết thẳng lên giấy thi… Hắn thật sự lo cho tình trạng tinh thần của mình.



Tới khi trời tối đen rồi, hắn mới đáp xong hoàn toàn thiếp kinh mặc nghĩa, lúc này, các thí sinh khác đã hoàn thành xong hơn nửa, phần lớn chỉ còn vài câu sách luận tạm gác lại chờ ngày mai trả lời thong thả.



Giám khảo vừa hô ngừng, Trần Khác buông bút, gục đầu liền ngủ, người khác còn chưa thoát ra khỏi tâm lý thi cử, hắn đã ngáy như sấm.



Lại là một đêm ngủ sâu không mộng mị, thẳng đến hôm sau, quan giám khảo lắc chuông hắn mới tỉnh lại. Khi các thí sinh đi ra ngoài rửa mặt, các thí sinh cùng phòng cười khổ:

-Lão huynh ngươi tối qua ngủ ngáy ghê quá, muốn bật cả nóc nhà.



-Thật có lỗi có lỗi !

Trần Khác thật lòng xin lỗi:

- Đợi thi xong sẽ mời chư vị ăn cơm.



Mọi người còn muốn lên tiếng thì bị giám khảo khiển trách nhẹ, vôi vàng lau mặt qua loa rồi quay về trường thi.



Sau khi ngồi xuống, Trần Khác cảm thấy bụng đang ngầm kêu, hắn lại khá mừng, điều này có nghĩa mình đã khôi phục tri giác, bèn lấy lương khô ra, vừa cầm bút vừa nhai, lại vừa xem lại đáp án hôm qua mình làm. Vừa đọc đã không khỏi xấu hổ, sao có thể sai nhiều như thế?



Vội cuống lên sửa một lượt, chép ra tập giấy khác.



Đợi đáp xong đề khách quan, còn phải làm thi phú luận sách, cho đến lúc nộp bài vẫn còn một ngày, nhưng mùa đông ngày ngắn, tối lại không thể thắp nến, thực ra cũng chỉ có thể dùng sáu canh giờ. Muốn tinh tế điêu khắc là không thể, chỉ có thể nhấc bút lên, viết luôn bản thảo vào giấy.



Cũng may ngủ được một giấc, đầu óc của hắn cũng linh hoạt hơn một chút, cũng còn có thể ứng phó. Ngoại trừ nhanh chóng suy nghĩ bài văn, còn chút tinh lực, chính là chú ý đến những điều cấm kỵ. Còn về dùng từ đặt câu thì hoàn toàn dựa vào bản năng, đâu còn đường sống để cân nhắc chứ.



Hắn chưa từng giống như bây giờ, cực kỳ thấm được câu thời gian như nước chảy đi, chỉ hận thời gian không đủ dùng, dường như chỉ cần cúi đầu một cái, ngẩng đầu lên trời đã tối.



Lúc này, người khác cũng đã đáp xong đề thi, mà Trần Khác vẫn còn ba câu sách luận chưa làm.



Kết quả, suốt cả đêm hắn cũng không chợp mắt, trong lòng cân nhắc lên xuống ba câu sách luận, tới bình minh, ba bài sách luận đã định trước cẩn thận rồi, nhưng hắn vẫn không dám chợp mắt, chỉ sợ ngủ một giấc mai dậy sẽ quên mất.



Cứ như vậy nghĩ suốt một đêm, trời vừa tờ mờ sáng, hắn đã vội vàng đứng lên, vội vàng viết ra bài thi trong lòng.



Đến khi viết xong cả ba câu, chỉ còn hơn một canh giờ là cuộc thi kết thúc, Trần Khác mới thở phào, đọc lại bài văn của mình… Lập tức đỏ mặt không ngừng. Cái gì đây? Không khác văn nói là mấy. Ba câu sách luận sau đó cũng không tệ lắm, dù sau sao một đêm cân nhắc. Nhưng thi phú trước đó, còn hai câu sách lược trên đầu quả thực vô cùng thê thảm.



Giờ chữa cũng không kịp, hắn khẩn trương nhấc bút, chép lại ra một tờ giấy khác, vừa chép vừa sửa lại một chút cách dùng từ đặt câu, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu, bài văn qua loa cũng không thay đổi được.



Văn chương hay đều phải do tận lực cân nhắc mà ra, lời này một chút cũng không giả, có lẽ tài tử lớn như Tô Thức có thể hạ bút thành văn, nhưng Trần Khác thì không làm được. Huống chi hắn hiện tại cũng không nghĩ được nhiều, dựa vào thời gian mà hoàn thành bài thi mới là vị trí thứ nhất.


- Nói nhảm!

Trường Thành vỗ mạnh án nói:

- Vậy ngươi bỏ chạy làm gì?



- Tiểu nhân không trốn chạy, chỉ đến Bộc Dương chơi thôi.

Thường Bạch Ma lăn lộn bao nhiêu năm trên đường, lời gã nói không biết câu nào thật câu nào giả:

- Đại nhân chẳng lẽ không biết, thanh lâu ở Bộc Dương so với Biện Kinh thì rẻ hơn phân nửa giá, những loại quỷ nghèo như tiểu nhân muốn đi chơi gái đều chạy vào trong đó.



- Láo toét.

Lý Toàn cả giận nói:

- Thanh lâu Bộc Dương trước giờ chưa từng gặp qua ngươi!



- Tiểu nhân là lần đầu đến đó.

Thường Bạch Ma lập tức nói :

- Lúc trước đã nghe nói qua nhiều lần, lúc này mới muốn đi một phen, ai ngờ không tới hai ngày liền bị mọi người bắt lại.



- Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.

Lý Toàn siết chặt hai tay, cười gằn nói:

- Bạch Ma tử, ngươi biết khác biệt giữa Hoàng Thành Ti và phủ Khai Phong là cái gì không?



Thường Bạch Ma vẻ mặt mờ mịt nói:

- Cái gì?



- Phủ Khai Phong sẽ không dụng hình, nhưng chúng ta thì có.

Lý Toàn hai mắt âm trầm nhìn Thường Bạch Ma, sâu xa nói:

- Hơn nữa cũng sẽ không lưu lại dấu vết gì…



Vừa nói xong, Trương Thành đã bịt kín miệng Thường Bạch Ma, trói hai tay lại. Y lại dùng một miếng vải đen bịt kín mặt, trói gô gã ở trên một cái ván cửa.



Trường Thành và Lý Toàn hợp lực, giữ bản cửa đặt trên giường và ghế, lợi dụng sự chênh lệch độ cao giữa hai thứ mà để đầu Thường Bạch Ma ở dưới, chân ở trên.



Lý Toàn đắp thêm ba lớp khăn mặt ở bên trên lớp vải, đổ chén nước lên mặt của gã.



Thường Bạch Ma tay chân bị trói, hai mắt mơ hồ không nhìn thấy, không nhúc nhích được, giống như con chim cút trong bóng đêm. Đột nhiên cảm giác có một dòng nước chậm rãi chảy lên mũi gã, gã nhanh chóng theo bản năng ngừng thờ một lát.



Nhưng con người không thể nào không thở, kiên trì một lát gã cũng không thể nào không hít vào không khí. Hít thở làm chiếc khăn ướt dính chặt lên mũi của gã, giống như một cái móng vuốt thật lớn ẩm ướt gắt gao bao chặt khuôn mặt gã.



Thường Bạch Ma không biết mình vẫn đang hít hay thở. Gã không chỉ là sợ bị dìm vào nước, mà còn sợ bị đắm trong cơn hồng thủy, hai chân gã kịch liệt đạp mạnh.



Lý Toàn và Trương Thành nhìn Trần Khác. Chỉ thấy hắn ngồi trước cửa sổ, để cho ánh mặt trời xuyên qua cửa chiếu trên mặt lộ ra vẻ đầy hưởng thụ.



Lại qua một chút thời gian, Trần Khác mới gật đầu, lúc này Lý Toàn bỏ lớp vải ra. Thường Bạch Ma thở ngoi ngóp giống như kéo ống bễ, trên mặt nước miếng nước mũi đều chảy ra.



- Tôi khai, tôi khai, tôi khai tất cả…

Thường Bạch Ma không còn là một tên lưu manh lươn lẹo nữa, mà biến thành một khối thịt nhũn.



- Ta khinh, mới rửa mặt một chút đã khai?

Lý Toàn và Trương Thành trừng to mắt. Biện pháp mà Trần Khác dạy bọn họ so với đủ loại cực hình của Hoàng Thành Ti quả thật là bạo hơn rồi.



Đương nhiên biện pháp này chuyên môn dùng để thẩm vấn phần tử khủng bố ngoan cố của nước Mỹ. Phàm là người chịu loại này tất cả đều cung khai, chẳng qua chỉ là thời gian chịu đựng dài hay ngắn thôi… Loại này làm cho mình cảm giác thấy sắp chết đuối, không tự mình trải nghiệm qua thì mãi mãi không thể nào nhận thức được.



….



- Ngươi rốt cuộc là ai?

Trần Khác xoay đầu lại, mặt của hắn khuất trong bóng râm khiến cho mắt hắn như mắt ưng, trông rất đáng sợ.



- Tiểu nhân thật sự không phải là người của ai hết.

Thường Bạch Ma đã bị khuất phục rồi, không có chút sức nói:

- Tiểu nhân quả thật là một người kiếm sống bằng dẫn mối.



- Vậy ai mướn ngươi ?

Trần Khác lạnh lùng nói :

- Đừng nói với ta không biết. Nếu không biết bối cảnh của đối phương, ngươi và y dám hợp tác sao?



- Tôi biết…

Thường Bạch Ma nhìn khăn mặt trong tay Lý Toàn, đành phải nói :

- Người tìm tiểu nhân giúp đã từng là quản gia của Bác Nghệ Hiên. Người nọ cho tiểu nhân năm mươi lượng vàng để làm chuyện này ổn thỏa, sau đó cao chạy xa bay trong một thời gian ngắn.

Nói xong gã thở dài:

- Tiểu nhân vốn định đợi ở Bộc Dương xem tình hình, thật sự hối hận là đã không trốn đi xa một chút…



- Quản gia của Bác Nghệ Hiên hiện tại đang ở đâu?

Trần Khác trầm giọng hỏi.



- Vẫn còn ở Bác Nghệ Hiên.

Lý Toàn đáp:

- Ở đó tuy không mở cửa, nhưng mọi người vẫn còn ở bên trong.



- Tốt lắm.

Trần Khác gật đầu, đứng lên nói với Lý Toàn:

- Đi tìm Tả Kiến Đức lãnh tiền đi, giúp ta cảm ơn huynh đệ Hoàng Thành Ti, đương nhiên mọi người cũng có phần.

Xong lại thấp giọng nói:

- Nhưng chuyện Thường Bạch Ma này phải giữ bí mật.



- Tuân mệnh.

- Hiểu rồi.

Hai người vội vàng đáp.



- Đại nhân, thuộc hạ sẽ cho người canh chừng Bác Nghệ Hiên, nếu tên kia rời khỏi sẽ bắt người.

Sau khi rời khỏi nhà Trương Thành, Lý Toàn xung phong nhận việc nói:

- Bảo đảm sẽ ma không biết quỷ không hay.



- Không nên đánh rắn động cỏ.

Trần Khác lại lắc đầu nói:

- Ta muốn là Triệu Tông Huy…



- Triệu Tông Huy…

Lý Toàn nuốt nước bọt nói:

- Đại nhân tính làm gì y?

Nói như thế nào cũng là con cháu hoàng tộc, gã cũng không có gan đụng vào.



- Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không gây phiền toái cho các ngươi.

Trần Khác cười cười nói:

- Hơn nữa ta cũng một đại gia tử.

Nói xong phủi bụi trên vai Lý Toàn nói:

- Chúng ta là người Đại Tống, đương nhiên phải làm theo pháp luật rồi.



- Nếu vậy thì tốt…

Lý Toàn cả giận nói:

- Nhưng làm theo pháp luật mà nói, khẩu cung của Thường Bạch Ma cũng không đủ để lôi Triệu Tông Huy vào.



- Lầm rồi!

Trần Khác cười lạnh nói:

- Ngươi phải biết chuyện này rất nghiêm trọng. Từ Tần Thất, Thường Bạch Ma đến Chu quản gia, Bác Nghệ Hiên lại đến Triệu Tông Huy tạo thành một chuỗi mắt xích. Ta cũng không tin Hoàng thượng không nổi giận.