Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5266270 : Cướp tân lang

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


Thật ra bọn thị vệ Hoàng Thành Ti không phải ngăn không được những gia đinh này, nhưng bọn họ đều thức thời, làm sao có thể làm hỏng việc tốt của các vị công tử? Không tin thì cứ nhìn mặt các tên Gia Hựu học xã này, có chờ mong, có sợ hãi, có mừng thầm, cũng có người không biết nên làm sao… Không có ai muốn chống cự lại rõ ràng.



Vào ngày đặc biệt hôm nay, bị người khác đoạt cũng là một loại vinh quang, không bị ai đoạt mới gọi là bi ai.



Tuy nhiên, cũng có người thật sự không muốn bị đoạt. Tô Thức vẻ mặt tiếc hận kéo kéo tay áo Ngũ Lang nói:

- Ngũ đệ, ngươi phải bảo vệ tốt cho ta. Ca ca đối với chính mình cũng không có bao nhiêu tin tưởng, nếu bị đoạt đi rồi rất khó tránh khỏi phải xin lỗi chị dâu ngươi đó.

Nói xong rồi hướng Trần Khác nói:

- Ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để có lỗi với Muội Muội đó.



Trần Khác khinh khỉnh nhìn y nói:

- Ngươi vẫn nên lo lắng cho đệ đệ của ngươi đi.

Hóa ra trong khi nói chuyện, Tô Triệt đã bị đoạt đi xuống dưới lầu.



Lúc này, những người cưỡng hôn cũng vọt lên vây quanh. Tô Thức cũng mặc kệ đệ đệ mình, núp đằng sau Tam Lang và Ngũ Lang.



Ngũ Lang giống như một ngọn núi nhỏ đứng đó, cứng rắn chặn những người hổ báo lao lên. Những người đến cưỡng hôn, hiếm thấy được có sự khách khí nói:

- Xin hỏi vị công tử này cũng là tân khoa cống sĩ sao?



Ngũ Lang bĩu môi, ồm ồm nói:

- Như thế nào, không giống sao?



- Vậy… xin hỏi đã kết hôn chưa?



- Chưa có.



- Vậy công tử xem trong chúng ta ai vừa mắt, thì đi theo chúng ta đi.



- Đều không có ai vừa mắt, các người đi đi.

Ngũ Lang khoát tay.



- Không vừa mắt cũng không sao, công tử có thể để cho chúng ta nói chuyện với vị công tử đằng sau không?



- Không được, hắn có vợ rồi.



- Vậy…

Mọi người đầu tiên là bị kiềm hãm, chợt có người hô lớn:

- Cùng y nói nhảm làm gì? Các huynh đệ xông lên đoạt nhanh!

Mọi người xông lên một lượt. Ngũ Lang cũng không thể làm bọn họ bị thương được, đỡ trái hở phải, cuối cùng thấy Tô Thức đã bị đem đi mất.



- Ngũ Lang cứu mạng!

Tô Thức bị người khác bắt lấy cánh tay, lớn tiếng kêu cứu.



- Thả ra!

Ngũ Lang quát to một tiếng, giơ tay đẩy người kia ra. Một tay cầm vai Tô Thức lại, sau đó chuyển thân một cái, không ngờ lại bay qua lan can, nhảy xuống đường.



Ầm một tiếng, Ngũ Lang đã vững vàng rơi lên mặt đất, vung chân sải bước bỏ chạy. Thân thể y lúc này giống như một con tê giác, trực tiếp đánh bay những người cản đường. Chạy qua mấy con phố, thấy xung quanh không còn ai, y mới thả Tô Thức đang rã rời xuống mặt đất.



Dọc theo cả đoạn đường chạy trốn, Tô Thức đã bị vác trên bả vai cứng như sắt của Ngũ Lang, trong bụng đã sớm giống như sông cuộn biển gầm, lập tức ghé vào lề đường nôn ra thốc tháo. Cũng may lúc sáng tâm trạng của y không tốt, không ăn nhiều đồ, vì vậy sau khi nôn khan một lúc, y liền nắm đai lưng của Ngũ Lang đứng dậy, lắc đầu thở dài:

- Cuối cùng cũng được kiến thức cái gì gọi là “dưới bảng bắt tế” trong truyền thuyết rồi. Quả nhiên là danh bất hư truyền.



- Nếu ngươi cảm thấy đáng tiếc thì ta sẽ đem ngươi trở về.

Thanh âm của Ngũ Lang buồn bực nói.



- Trên đời này tìm đâu ra tẩu tử tốt giống như Vương Phát, làm sao ta có thể đi tái giá với người khác.

Tô Thức lắc đầu nhìn xung quanh nói:

- Đúng rồi, ca ca của ngươi đâu?



- Không thấy đâu cả…

Ngũ Lang trừng to mắt nói:

- Chẳng lẽ đã bị người khác bắt rồi?



- Hỏng rồi, nếu hắn không kiến định, nhất định sẽ có lỗi với muội muội của ta.

Tô Thức vội la lên:

- Chúng ta nhanh chóng đi tìm.



Ngũ Lang dùng ánh mắt kỳ quái nói:

- Cũng không thấy đệ đệ của ngươi đâu…



- Cái đó thì không sao. Đàn ông dù sao cũng không bị thiệt thòi.

Tô Thức hoàn toàn thất vọng.



Ngũ Lang trừng hai mắt nhìn y, thật sự muốn đấm y một cái.



Hai người chưa kịp thống nhất ý kiến, đột nhiên thấy một tấm lưới đánh cá chụp xuống. Hai người bọn họ vừa rồi buông lỏng cảnh giác, lúc này cũng không kịp né, chỉ trong chốc lát đã bị bắt lại.



Ngay sau đó, người ta thu lại hai đầu lưới, bắt hai người đang mệt mỏi lại. Cho dù Ngũ Lang có mạnh khỏe cũng không thể thoát ra được.



Lúc này, liền nghe được một tiếng cười to nói:

- Không ngờ ở ngay trước nhà lại có thể nhặt được người lọt lưới. Có thể thấy đây là thiên duyên trời định. Mau mang vào đi.



Không cần giải thích nhiều, bảy tám tên gia đinh cao to lực lưỡng đã khiêng hai người vào trong phủ.





Trần Khác quả thật đã bị người khác bắt. Hắn nhảy xuống lầu chậm một chút, bị người ta níu dây lưng lại. Hắn cũng không phản kháng, bị hơn mười tráng đinh khiêng về một nhà giàu, cao sang quyền quý.



Bất quá, sau khi hắn nói rõ ra thân phận của mình, đối phương cũng không làm khó hắn… Ai cũng không dám trêu chọc một tên gia hỏa dám từ hôn cả Liễu gia.



Từ nhà người này đi ra, Trần Khác phát hiện một chiếc xe đã đứng đợi sẵn bên đường. Màn xe xốc lên, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ hại nước hại dân.



Một nhũ nương cầm đôn để bên cạnh, giúp nàng xuống xe. Nàng phong tình vạn chúng nhìn Trần Khác khẽ chào, sau đó rất tự nhiên kéo cánh tay của hắn, cười nói:

- Còn chưa chúc mừng công tử.



- Có gì phải chúc mừng?



- Chẳng lẽ thành tích xếp hạng sáu mà còn không đáng chúc mừng sao?



- Chỉ là một kỳ thi mà thôi.

Trần Khác đối với thành tích này cũng cảm thấy bất ngờ. Hắn cũng không ngờ mình có thể thi tốt đến như vậy.



- Hôm nay là ngày đại hỉ, sao công tử lại cô đơn như vậy?



- Có Mị Nhi làm bạn, cô đơn kiểu này chẳng phải sẽ khiến cho rất nhiều nam nhân khác đố kỵ sao?

Trần Khác nhìn qua một nhánh liễu màu vàng nói:

- Tại sao lại gặp phải nàng ở đây vậy?



- Không phải là gặp phải, là do nô gia nghe được tin công tử bị Chu Bách Vạn bắt được, vì vậy nên nô gia mới cố ý tới đây để nghĩ cách cứu viện.

Mị Nhi che miệng cười nói:

- Hương phấn dung tục của nhà bọn họ quả nhiên không lọt vào mắt công tử.



- Đúng là cái gì nàng cũng nói được.

Trần Khác cùng nàng đi trên đường, tùy ý trò chuyện. Có người nói, nếu được nói chuyện với mỹ nhân thì sẽ vơi đi nỗi sầu, quên đi mọi chuyện. Lời này quả nhiên không sai chút nào. Sự bực bội trong lòng Trần Khác vô thức đã giảm đi không ít, hắn hỏi:

- Có phải đại cữu tử của ta đoạt giải hội nguyên không?



- Công tử muốn nói là Tô công tử sao? Không phải, y đoạt giải á nguyên.



- Quả nhiên không hổ là Tô lão nhị, lại đứng thứ hai.

Trần Khác cười nói:

- Vậy ai đã đạt giải hội nguyên?



- Cũng là người Thục, là Đặng Oản, Đặng công tử.

Khởi Mị Nhi cười nói.



- Tiểu Đặng tử quả thật rất có tài.

Trần Khác cười nói:

- Hơn nữa tuổi trẻ anh tuấn, chưa kết hôn. Khẳng định y sẽ bị đoạt tới sứt đầu mẻ trán phải không?



- Không có, không ai dám đoạt.


Cuối cùng, Đỗ Thanh Sương cũng bị bại trận bởi sự xâm lược trong ánh mắt của hắn, hạ giọng nói:

- Đã lâu không gặp công tử.



- Ừ, đã lâu không gặp.

Trần Khác cười dài nhìn nàng nói:

- Thanh Sương, gần đây nàng vẫn khỏe chứ?



- Vẫn bình thường, không có gì tốt, cùng không có gì không tốt.

Đỗ Thanh Sương thản nhiên nói.



- Nàng không hỏi ta có khỏe không sao?

Trần Khác thu hồi vẻ tươi cười nói.



- Nhìn công tử xuân phong đắc ý.

Đỗ Thanh Sương nói:

- Đương nhiên là vô cùng tốt rồi.



- Cũng không phải vậy, hơn nửa năm nay ta cũng đã trải qua rất nhiều việc.

Trần Khác hạ giọng nói:

- Nhưng nhìn thấy nàng đang ở đây chờ ta, thì cảm thấy tất cả cũng đáng giá.



- Ai chờ ngươi…

Đỗ Thanh Sương cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm.



- Chẳng lẽ ta tự mình đa tình sao?

Trần Khác trừng to mắt nói:

- Rõ ràng là có hai bộ bát đũa mà.



- Công tử không cần nghĩ nhiều.

Vẻ mặt Đỗ Thanh Sươngu oán nói:

- Đây chỉ là lời hứa hẹn một năm.



- Cũng là một lời hứa hẹn của ta.

Trần Khác bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ thâm tình nói.



- Công tử cũng thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa.

Đỗ Thanh Sương đau khổ nói :

- Nói khi nào đến thì khi đó đến. Tuyệt không sớm một ngày, cũng không chậm một ngày.



Trần Khác vừa muốn mở miệng nói, đã thấy Đỗ Thanh Sương lệ rơi đầy mặt rồi. Hắn vội vàng đi lên vỗ về nhẹ nhàng vai thơm của nàng, dịu dàng nói :

- Thanh Sương, không phải ta đã tới rồi sao?



Đỗ Thanh Sương có chút run rẩy, muốn thoát khỏi tay của hắn nhưng lại không được. Ngược lại còn bị Trần Khác giữ chặt lại.



- Ai bắt nạt nàng vậy?

Trần Khác lại hỏi.



Thanh Sương lắc đầu, đột nhiên nâng trán lên. Đôi mắt đang khóc như lê hoa đái vũ của nàng nhìn Trần Khác nói:

- Công tử, ngươi phải nói thật với thiếp. Ở trong lòng người, có phải không có chút tình cảm nào với Thanh Sương. Chỉ xem thiếp trở thành một… kỹ nữ?



Trần Khác vừa muốn mở miệng, lại bị nàng dùng ngón tay lạnh lẽo đè môi lại, thấp giọng nói:

- Van cầu người đừng gạt thiếp, thiếp chỉ muốn nghe lời nói thật.



Trong lòng Trần Khác bị giật mình. Hắn thở dài đi đến bên ngoài cửa sỗ, hít một hơi khí lạnh, sau đó mới chậm rãi xoay người lại nói:

- Thanh Sương, ta không phải là người tốt. Phải nói ta chính là một tên phôi đản.

Xong lại tự cười giễu nói :

- Từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã động tâm rồi. Ta nghĩ phải chinh phục được nàng. Nàng có biết, đối với nam nhân mà nói, nữ nhân càng lãnh nhược băng sơn, càng khó tiếp cận lại càng có khoái cảm chinh phục.



- …

Đỗ Thanh Sương dùng sức cắn môi dưới khiến cho nó trắng bệch. Nghe hắn tiếp tục nói:

- Cho nên cho dù là bài từ kia, hay là sau này lại lạt mềm buộc chặt. Đều là thủ đoạn ta tiếp cận nàng. Sau này ta lại phát hiện, nàng đối với âm nhạc có sự si mệ rất nhiệt tình, liền dùng nhạc tự sáng tác hấp dẫn nàng. Nàng quả nhiên mắc câu tựa như thiêu thân lao vào lửa, làm việc nghĩa không chùn bước.



- Công tử xem thiếp là con mồi khó có thể bắt được.

Đôi mắt đen trống rỗng của Đỗ Thanh Sương nói:

- Đáng tiếc, công tử trăm phương ngàn kế. Sau này lại phát hiện chiếm được ta dễ dàng như vậy. Cho nên hứng thú liền giảm đi, không lộ diện nữa, đúng không?



- Sai rồi.

Trần Khác thở dài nói:

- Thanh Sương, mặc dù ta là một tên hỗn đản. Nhưng cũng không đến mức ác ôn. Thật ra ta vẫn rất mâu thuẫn. Ta có thể cảm nhận được sự nhiệt tình yêu âm nhạc của nàng. Nàng tuy rằng ở chốn mua vui, nhưng thể xác và tinh thần đều thuần khiết hơn so với bất cứ ai. Nhưng ý nghĩ xấu xa khi làm vấy bẩn nàng lúc ban đầu của ta, cũng khiến cho tâm hồn chính mình bị ô nhiễm. Ta thật ra đã thay đổi kế hoạch, muốn để mối quan hệ tri âm tốt này giữ được vững vàng.



- …

Đỗ Thanh Sương nhìn Trần Khác , trong mắt có chút tức giận. Nghe hắn tiếp tục nói:

- Thật ra đêm hôm đó, ta chỉ là muốn đến đây tá túc một đêm. Được rồi, ta lại xấu xa rồi. Ta muốn đem nàng ra yểm hộ, che dấu hành tung đêm đó của ta…



Đỗ Thanh Sương trợn to đôi mắt xinh đẹp. Nàng hồi tưởng lại việc đêm hôm đó, cuối cùng vì sao lại xảy ra việc kia. Không ngờ tới, chỉ là do Trần Khác muốn lấy mình ra yểm hộ. Nàng không khỏi đau khổ nói:

- Tá túc thì tá túc đi, tại sao ngươi lại động tay động chân?



- Van xin nàng.

Trần Khác ngường ngùng cười nói:

- Ta là một nam nhân khỏe mạnh, nàng cũng biết đó…



- Nói điểm chính đi.

Hai má Đỗ Thanh Sương ửng hồng nói.



- Trọng điểm chính là, ta đã đánh giá cao ý chí của mình. Cô nam quả nữ sống chung một phòng…

Trần Khác nói:

- Đêm đó ánh trăng thật đẹp, nàng lại rất mê người. Nếu ta không kích động thì đã có vấn đề rồi.



- Nếu đêm đó trời mưa thì được rồi?

Đỗ Thanh Sương đau khổ nói:

- Hóa ra chỉ do một lần kích động…

Ý thức được thần sắc của mình có chút không đúng, nàng cười lớn nói:

- Nói rõ ràng cũng tốt, dù sao thiếp cũng không cần công tử phụ trách.



Nàng chỉ vào bên cạnh bàn nói:

- Mau ngồi xuống đi, đồ ăn đều đã nguội lạnh rồi.

Nói xong liền châm một chén rượu, kính Trần Khác nói:

- Chúc mừng công tử thi đỗ, Thanh Sương trước tiên xin uống cạn một ly.

Nói xong liền ngửa cổ uống cạn ly rượu.



Nàng lại rót rượu tiếp, nhưng lại bị Trần Khác giữ tay lại nói:

- Nàng không phải là không thể uống được rượu sao?



- Bỏ tay ra!

Đỗ Thanh Sương lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Nửa năm qua, thiếp đều uống rượu đã thành thói quen.



- Thanh Sương.

Trần Khác nắm tay nàng. Đỗ Thanh Sương lại vội vàng giựt tay lại, hắn bình tĩnh nhìn nàng nói:

- Nàng có biết vì sao hơn nửa năm nay chúng ta không gặp nhau không?

- Vì sao?

Đỗ Thanh Sương căm tức nhìn hắn nói.



- Bởi vì cảm thấy có lỗi.

Trần Khác hôm nay so với Trần Khác năm ngoái thì đã lão luyện hơn nhiều. Hắn nắm cánh tay thon mềm của Đỗ Thanh Sương, hai mắt đầy hối tiếc nói:

- Ta nhất thời kích động, hủy đi giao tình giữa ta và nàng.Thât sự là không thể tha thứ cho việc mình đã khinh nhờn tiên tử trong lòng. Sự hối lỗi làm cho ta thật lâu không dám đối mặt với nàng lần nữa. Nàng có biết không? Nàng đối với nam nhân có lực hấp dẫn trí mạng. Ta có thể khẳng định không nâng niu nàng chính là một tội đó…



Lời tâm tình đôi khi là lời nói thật, cũng đôi khi là lời nói dối. Nhưng giống nhau đều làm cho đối phương ngọt ngào.



Nhưng nghe lời nói của Trần Khác, Đỗ Thanh Sương lại phát hiện lòng mình không có nguội lạnh đi. Giựt giựt tay về không được, nàng đành phải tùy ý để hắn nắm, buồn bã nói:

- Vậy vì sao công tử còn muốn đến đây?



- Bởi vì ta biết, nếu như hôm nay không đến. Thì ta sẽ vĩnh viễn mất đi Thanh Sương…

Trần Khác được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cầm luôn tay còn lại của nàng.