Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5269270 : Đêm không ngủ

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


- Công tử lại không sợ cảm thấy có lỗi nữa sao?

Đỗ Thanh Sương giễu cợt nói.



- Bởi vì đã không còn cảm thấy có lỗi nữa rồi.

Trần Khác áp sát vào, thanh âm trầm thấp nói:

- Thời gian giống như một cây đao sắc bén, đã loại bỏ hết những ý tưởng dơ bẩn đi. Nó còn giống như một cái lưới tinh lọc, những gì đã lắng đọng xuống dưới thì không cách nào vứt bỏ đi được. Thanh Sương, ta loại bỏ chính là vô sỉ, hư vinh, dục vọng với nàng. Đối với tình cảm dành cho nàng thì lại lắng đọng xuống dưới…



- Không phải công tử nói chỉ là một lần kích động thôi sao?

Đỗ Thanh Sương cắn chặt môi, mặt đỏ bừng nói.



- Mỗi một chuyện lúc bắt đầu thì chúng ta đều không thể dự đoán được kết cục. Bất luận mọi biến hóa đều khiến nó phát sinh sự thay đổi. Nếu không có một lần đó, ta cũng không dám hy vọng có thể nhúng chàm Thanh Sương. Nhưng nếu như ta đã đi trên con đường này, chúng ta không chỉ làm một đôi tri âm, còn có thể làm một đôi tiên lữ một đời. Đây thực sự là tâm nguyên của tiểu sinh, không biết Thanh Sương có đoái thương không.



- Thanh Sương cũng không phải tiên tử. Thanh Sương chỉ là một gốc cây cỏ hèn hạ trong hồng trần.

Thân thể mềm mại của Đỗ Thanh Sương bị những lời tâm tình nóng bỏng của Trần Khác làm cho dần dần ấm áp lại. Hai tròng mắt của nàng như muốn rơi lệ nói:

- Công tử quá đề cao thiếp rồi, Thanh Sương không đảm đương nổi.



- Ta không hề đề cao nàng, mà là nàng quá coi thường mình. Nàng quá để ý mọi việc. Thật ra nàng là một nữ tử cơ khổ, rơi vào hồng trần, không thể tự chủ được, mặc cho người khác định đoạt. Chân chính thể hiện nàng là người như thế nào chính là thời điểm nàng ở đây, giữ sự trong sạch tự cao, giữ gìn trinh tiết. Điều đó đã nói lên hết thảy mọi việc.

Nói xong, Trần Khác nhẹ nhàng giữ vòng eo nhỏ nhắn của Đỗ Thanh Sương lại, dịu dàng nói:

- Thanh Sương, nàng là một cô gái tốt nên được mọi người thương tiếc. Để ta theo đuổi nàng thêm một lần nữa đi.



- Công tử đã quá lời rồi.

Đỗ Thanh Sương vốn đã bị những lời tâm tình của hắn làm cho say mê rồi. Nhưng nghe đến câu nói sau cùng của hắn, lại nhẹ nhàng và khéo léo né người ra ngoài, cười nói:

- Lần này Thanh Sương đã có kinh nghiệm, không phải có thể dễ dàng tới tay như vậy.



- Nói như vậy là ta tự mua dây buộc mình rồi hả?

Trần Khác gãi đầu, cười ha ha nói:

- Tuy nhiên, mong Thanh Sương chỉ cho môt đường sáng. Tại hạ cũng không quá thành thạo việc này.



- Loại chuyện này, Thanh Sương cũng không thành thạo đâu.

Đỗ Thanh Sương một tay che miệng cười nói:

- Phải xem thành ý của công tử thế nào.



- Được rồi, bắt đầu từ ngày mai. Cứ có buổi biểu diễn của nàng. Ta nhất định sẽ cho người tặng hoa.

Trần Khác cười nói.



- Công tử không sợ người khác biết sao?

Đỗ Thanh Sương lưu chuyển đôi mắt đẹp nói.



- Ta chính là muốn cho bọn họ biết.

Trần Khác cất tiếng cười to nói :

- Đỗ Thanh Sương là người của Trần Tam Lang. Ai cũng đừng mong đoạt được !





Mặc dù Trần Khác rất muốn hôn lên khuôn mặt của nàng, nhưng hắn lại mạnh miệng nói khoác. Dùng cơm chiều xong, lại nói thêm một lát, nói chuyện xong đành phải rời đi. Bất quá đối với nơi thành Biện Kinh không có đêm này mà nói, ngày hôm nay vẫn thật sự còn rất sớm…



Tối nay, trong thành Biện Kinh, các tửu lầu đều bị các sĩ tử khoa này chiếm lấy. Nhóm người này đều bị vây giữa những nữ tử đầy thanh xuân, động lòng. Cuối cùng sau một hành trình dài, bất kể là thi đậu hay thi rớt đều tới chung một nơi. Hôm nay có kết quả, giá trị của những sĩ tử đoạt giải này đã tăng lên gấp trăm lần, cần phải khoe với mọi người. Còn những người thi rớt bảng vàng thì uể oải vô cùng. Tương phản to lớn khiến cho bọn họ phải đi tìm người khác phái an ủi. Vì thế tình hình kinh doanh trong tửu lâu, kỹ viện đều rất náo nhiệt, quang cảnh nghênh đón khách nhân bận rộn.



Cũng may thành Biện Kinh này vô cùng phong lưu, đâu chỉ có một ngàn nơi trăng hoa? Chu Tước môn ở phía đông ngõ Mạch Kiệt, ở phía Tây ngõ Sát Trư; Trạng Nguyên lâu ở bên ngoài Bảo Khang phố; Cự Tào môn ở bên ngoài Tả Nhai phố, Ngưu Hành phố, Mã Hành phố, Liêu Nhi Thị Đông, Tây Kê ngõ còn có Tiền Chi Đào Hoa động ở trước Cảnh Đức Tự, xa hơn là sau ngõ Chi Khương Hành. Tất cả đều là những nơi trăng hoa nổi danh trong kinh. Trong lúc oanh oanh yến yến đâu chỉ mấy vạn? Cũng không đếm được có bao nhiêu u phương, ngõ nhỏ, yên quán ca lâu, vô cùng vô tận… Trải rộng mỗi nơi bên trong thành Biện Kinh.



Ngoài trừ những quán chỉ có riêng kỹ nữ, tửu lâu cũng là nơi hoạt động chủ yếu của kỹ nữ. Trước cửa lớn của các khách sạn trong kinh thành đều treo màu sắc rực rỡ chúc mừng. Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên. Ánh đèn huỳnh hoàng từ trên xuống dưới cùng chiếu sáng. Thường xuyên có mấy trăm danh kỹ đứng dựa vào lan can, nhìn các nàng uyển chuyển giống như thần tiên, đưa tay chỉnh lại dung nhan, sống mắt lưu chuyển, cười khanh khách khéo léo, chờ đợi khách nhân uống rượu gọi tên.



Còn có những kỹ nữ hạ đẳng, từ trước đến này không cần gọi tên, tự đi vào tiến cử với khách nhân trước, trước tiên hát vài khúc rồi cùng ngồi uống rượu, càng nhiều vô số kể.



Khoa trương nhất chính là, ngay cả Hoàng Thành Tuyên Đức lâu… Tương đương với bây giờ, những du học sinh bên Tây về đi làm kỹ nữ, giờ phút này cũng đang ở mở tiệc vui vẻ Bất Dạ Thiên (ngày không đêm).

Một hồi lại một hồi, một đoạn lại một đoạn, từ Tần tửu lâu thanh âm cười đùa mua vui trong miệng truyền ra. Tiếng cười vui của người dân, tiếng đàn sáo, âm thanh uống rượu sảng khoái. Không ngờ lại truyền qua bầu trời đêm, truyền vào thâm cung, truyền đến bên tai hoàng thượng.



Vừa mới ngồi điều tức, làm long thể Hoàng thượng bình phục không ít. Mà việc ăn đan dược khiến cho Triệu Trinh luôn cảm thấy khô nóng, bởi vậy Triệu Trinh luôn thích tản bộ trong cung lúc ban đêm. Triệu Trinh cảm thấy gió kia lạnh nhưng có thể khiến người tỉnh tảo, cũng có thể khiến người bình tĩnh.



Lúc này, Triệu Trinh đi đến trước cửa ngân đài, nghe được tiếng nhạc truyền đến, không kìm được hỏi:

- Đây là nơi nào đang mua vui vậy?



- Theo lão nô biết.

Hồ Ngôn Đoái nhẹ giọng đáp:

- Đây là âm thanh mua vui của tửu lâu dân gian.



- Ha ha, gọi những kỹ quán bên ngoài hoàng cung đến đây.

Triệu Trinh cười rộ lên nói.



- Ngày mai nô tài sẽ nói với phủ Khai Phong diệt trừ bọn họ.

Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói.



- Tại sao phải diệt trừ?

Triệu Trinh lắc đầu nói:

- Bọn họ cũng không làm phiền quả nhân. Hơn nữa, còn có thể khiến thâm cung vắng ngắt này có chút cảm giác náo nhiệt.

Xong lại chỉ ngân đài nói:

- Đi lên đó xem một chút, nhìn một chút cảnh tượng ngoài cung như thế nào.



- Hoàng thượng, ban đêm rất lạnh.

Hồ Ngôn Đoái nói.



- Đưa áo choàng cho quả nhân là được.

Hoàng thượng vẫn kiên trì đi lên ngân đài, liền thấy được đêm Biện Kinh đèn đuốc sáng trưng. Tưởng tượng sự sống về đêm muôn màu muôn vẻ của các con dân, trong lòng Triệu Trinh không khỏi cảm thán mình ở trong cung vắng ngắt, hâm mộ những việc náo nhiệt bên ngoài. Nhưng chung quy Triệu Trinh vẫn không phải là một vị vua phong lưu mất nước, không làm ra việc ‘đêm xuất cung đến cửaa tìm danh kỹ.’



Với vị Hoàng thượng này mà nói, đối với sự phồn hoa phía bên ngoài Hoàng cung, cũng chỉ có thể hâm mộ… và tự hào.



- Có đôi lúc, lão nô cảm thấy Hoàng thượng thật oan khuất.

Hồ Ngôn Đoái cũng cảm khái nói:

- Các triều đại đổi thay, đều là toàn bộ người trong thiên hạ hâm mộ Hoàng đế mỗi đêm ca múa. Nào có ai như người vậy? Hoàng đế lại đi hâm mộ cuộc sống của dân chúng…



- Lão Hồ à.

Triệu Trinh vỗ lên vai của Hồ Ngôn Đoái, cười nói:

- Hoàng đế và dân chúng, làm gì có lúc nào cũng sung sướng? Ngươi xem những hiền quân từ xưa đến nay, đều phải kham khổ tự giữ lấy mình. Như vậy mới có thể gánh vác được việc thiên hạ, mới có thể khiến dân chúng thiên hạ được hưởng dân sinh. Ngược lại, nếu Hoàng đế chỉ biết chính mình hưởng thụ, để cho người trong thiên hạ phụng dưỡng. Dân chúng ăn không no, thì lúc đó làm gì có việc sung sướng đáng nói? Ngươi nói quả nhân làm sao có thể cười vui được? Sao bằng cả thiên hạ này cùng nhau vui mừng được?



- Ôi, Hoàng thượng, người quả thật rất ủy khuất.

Đôi mắt Hồ Ngôn Đoái ướt át nói.



- Không ủy khuất.

Triệu Trinh hiếm khi được vui sướng, cười nói:

- Ngươi xem thành Biện Kinh phồn hoa này, vạn dân sung sướng bao nhiêu thì quả nhân sẽ được bấy nhiêu sung sướng!





Đáng tiếc là Hoàng thượng không được nhìn thấy những phong cảnh mỹ lệ, kiều diễm xinh đẹp của thành Biện Kinh…



Thành Biện Kinh nổi danh nhất chính là các nữ tử, nổi tiếng nhất chính là các danh kỹ, cũng không phải những kỹ nữ ồn ào huyên náo trong quán. Bên trên mặt sông thịnh vượng mới có thể tìm được các hoa thơm.



Nhất là trên sông Biện, từ cầu Kim Lương đến cầu Châu. Lại kéo dài đến cầu Tướng Quốc Tự, vùng sông quanh co khúc khuỷu nhưng lại thành một vùng Thủy Môn, một nhà lại sát một nhà. Đó là nơi ở của những danh kỹ Biện Lương xinh đẹp vô cùng.



Ở đó những danh kỹ này gọi là hà phòng, cũng xưng là Hà lâu. Phượng Các, Loan Lâu đều có cấu trúc cực kỳ tinh xảo hoa lệ, bức tranh hòa điêu lan, trướng treo cửa bằng tơ lụa. Ban đêm đèn dầu thắp sáng lại được mặt nước phản chiếu, rực rỡ mê ảo như chốn tiên cảnh. Vùng Hà lâu nổi danh này có mấy chục nhà, mỗi nhà đều có một vị hoặc vài vị tiểu thư xuất sắc vô cùng.


Lập tức có người tiếp lời nói



Lời này vừa ra, liền gây nên tiếng cười trộm khúc khích. Đây cũng không phải cùng Âu Dương Tư thảo luận vấn đề văn học, mà là mượn đồng âm “ngoại sinh nhi”, ngầm châm biếm chuyện cũ ông từng tư thông cháu gái ngoại.



Đó là trong thời gian Tân chính năm Khánh Lịch, kẻ thù dùng chuyện xấu để công kích ông. Vốn là muội muội Âu Dương Tu gả cho người ta không lâu thì thủ tiết, vợ trước của người chồng đã chết đó của cô để lại một bé gái. Âu Dương Tu tội nghiệp bọn họ, liền đón bọn họ về nhà nuôi nấng. Sau khi đứa cháu gái trưởng thành, gả cho Âu Dương Thịnh cháu trai bà con xa Âu Dương thị. Nhưng cô không giữ phụ đạo tư thông với đầy tớ trong nhà, bị người ta tố cáo.



Đám người Đỗ Diễn kẻ thù của Âu Dương Tu, ý thức được đây là cơ hội tốt xử lý tốt Âu Dương Tu, liền bày mưu tính kế vu oan hãm hại. Bức cháu gái ngoại nhận tội Âu Dương Tu và mình có quan hệ, còn bắt nạt chiếm tài sản của nhà mẹ cô —— chuyện có người mua ruộng nương của nhà mẹ cô, cũng dùng danh nghĩa Âu Dương Tu.



Rõ ràng đây là đấu tranh chính trị có mưu đồ, mục đích chính là đưa Âu Dương Tu vào chỗ chết. Mặc dù Quan gia không tin Âu Dương Tu có thể làm ra những chuyện đồi phong bại tục này, cũng nhiều lần hạ chỉ tỏ rõ thái độ, nhưng lời người đáng sợ, huống hồ đám người Đỗ Diễn giống như chó điên không thuận theo không buông tha, đành giáng chức Âu Dương Tu tới Trừ Châu.



Đây là vết sẹo mà Âu Dương Tu cả đời không thể vạch trần, nhất thời tức giận đến mặt già nua đỏ bừng, môi không ngừng mấp mái, lại có dấu hiệu trúng gió.



Đúng lúc này, chư vị tướng công lục tục tới, Hàn Kỳ lạnh lùng quét nhìn đám người một cái, tiếng như kim thạch nói:

- Đều bị giẫm phải đuôi sao? Có ý kiến thì mang lên triều đường! Sách cũng đọc vào trong cái bụng chó rồi, ở đây bịa đặt lời hãm hại, ta cũng xấu hổ thay các ngươi!

Nói xong trực tiếp nói với Ngự sử đang trực:

- Ông làm ăn cái gì vậy? Mặc cho bọn họ ồn ào như vậy sao?



- Hạ quan nói mấy lần rồi,

Ngự sử đó vội vàng cuối đầu nói:

- Nhưng vô dụng.



- Là ngươi vô dụng, không phải Ngự sử vô dụng.

Hàn kỳ hừ lạnh một tiếng, vào phòng.



Hàn tướng công quả nhiên uy lực vô cùng, sau đó trong chầu viện liền lặng ngắt như tờ, không có ai dám bịa đặt nói nữa.



Mãi tới khi tiếng chuônng gõ vang, Vương An Thạch mới khoan thai chậm rãi đến. Chiếu theo lệ thường đứng thành hàng, cũng không phát giác có gì dị thường.



Một quan viên cùng tuổi dáng người nhỏ gầy, mặt vàng râu đen, tướng mạo ngay ngắn bên cạnh y. Thấy Vương An Thạch tránh được một kiếp, không khỏi mỉm cười nói:

- Lại suốt đêm đọc sách rồi?



- Ừ, lúc canh ba mới chợp mắt một chút. Nhà tôi lại không gọi đúng giờ.

Vương An Thạch gật đầu, nói với người đó:

- Quân Thực, mấy cuốn sách của ông tiến cử rất hay, ta xem rất có cảm xúc. Tối nay tới nhà ta đi, chúng ta đốt đèn nói chuyện trong đêm.



- Cái này không vội.

Người được y gọi là Quân Thực chính là Tư Mã Quang, tráng chí chưa lập công, thất bại quay về, ăn không ngồi chờ là nhất định rồi, cho nên có thời gian rãnh rỗi là đúng, y nhẹ tiếng nói:

- Ông vẫn giữ vững tinh thần, đối phó ải trước mắt này đi.



- Sao rồi,

Vương An Thạch kỳ quái nói:

- Xảy ra chuyện gì rồi?



- Còn không phải là chính ông gây ra sao?

Tư Quang Mã liền dùng khoảng thời gian trước khi thượng triều này nói đơn giản chuyện lúc nãy cho y.



Vương An Thạch im lặng nghe, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý biết rồi.





Lúc lâm triều, quả nhiên có Ngự sử tham tấu Âu Dương Tu và Vương An Thạch làm bậy. Nhưng Quan gia nói lấy sĩ như vậy là mình thụ ý, kéo trách nhiệm qua.



Lại có người mang danh sách trúng tuyển nói chuyện, chỉ ra học sinh Tăng Củng, Trần Khác của Âu Dương Tu cùng với thân tộc khác có thi đậu nhiều, sợ là có tiết lộ đề trước. Giám khảo làm việc thiên tư và lại có hiện tượng vi phạm kỷ luật, yêu cầu triều đình nghiêm tra.



Quan gia nói đề thi ngoại trừ thi phú là lệnh của Âu Dương Tu, còn lại đều là mình ra, mãi tới phút cuối mới công bố. Hơn nữa khoa này trọng sách luận, nhẹ thi phú. Nhưng phàm lấy sĩ, đều là dựa vào sách luận chứ không phải dựa vào thi phú, cho nên tiết lộ đề trước giờ thi như vừa nói là đứng không vững chân.



Về sự hiềm nghi với Trần Khác, Triệu Trinh nói việc này đã điều tra rõ, chính là có người nào đó vì ân oán riêng, mua chuộc binh sĩ sưu kiểm, vu oan hãm hại cho hắn. Vì thế, triều đình đổi chủ khảo, phái tư binh Hoàng thành sưu kiểm lại, để cam đoan tính công chính của khoa cử.



- Nhưng, điều tra rõ chân tướng là sau khi thi hội, giám khảo không biết rõ tình hình, tại sao dám trước khi hắn cởi bỏ hiềm nghi, thì cho phép hắn thi, còn lấy trúng hắn chứ?

Quan viên triều Tống là sẽ không khách khí với Quan gia.



Triệu Trinh nhìn Vương An Thạch nói:

- Để Vương khanh gia giải thích vấn đề này.



- Dạ.

Vương An Thạch bước ra hàng nói:

- Trần Khác là sau khi cởi bỏ hiềm nghi, mới được vào trường thi.



- Làm sao ông chứng minh hắn cởi bỏ rồi?



- Ta bảo hắn mặc tả tại chỗ “Ngũ kinh toàn chú”.

Vương An Thạch thản nhiên nói.



- Toàn văn?



- Toàn văn.



- Sao có thể?

Quan viên không tin nói:

- Toàn bộ quyển sách một trăm ngàn chữ, cho dù là sao chép, cần thời gian bao lâu mới sao chép xong?



- Dùng bao nhiêu thời gian sao chép xong, ta không biết. Nhưng nói hắn mặc tả, dùng một ngày rưỡi, nói chính xác là mười sáu canh giờ.

Vương An Thạch thản nhiên nói:

- Chính trong Chí công đường, có ấn ký của hai mươi bảy vị giám khảo làm chứng, đã hộ tống bài thi của hắn lưu trữ Lễ bộ. Chư vị bất cứ lúc này cũng có thể mang xem xét.



- Mang đến.

Triệu Trinh phất tay, lập tức có quan viên Lễ bộ, cùng thị vệ Hoàng Thành Ti, hỏa tốc xuất cung đi lấy.



Trước khi bãi triều, bài thi lưu trữ của Trần Khác được mang đến, Quan gia lệnh chúng nhân truyền đọc, rành rành trước mặt, bá quan mới hoàn toàn phục, cuối cùng tin có người sinh ra chính là để làm người khác tự ti.



Ải này xem như ứng phó qua, nhưng có khảo nghiệm nghiêm trọng hơn đang chờ Vương An Thạch và Âu Dương Tu...



Sau khi hạ triều, để trở về nha thự gần đây, các quan viên có người từ Tuyên Đức môn đi ra, có người đi Đông Hoa môn. Vương An Thạch và Âu Dương Thu, đều là đi về từ Đông Hoa môn.



Vì Âu Dương Tu là ngồi kiệu, còn Vương An Thạch dựa vào hai chân mà đi, cho nên tuổi già ngược lại đi ở phía trước.



Nhưng cỗ kiệu ra khỏi Đông Hoa môn không bao xa, thì nghe thấy bên đường vang lên một tiếng gọi:

- Ra rồi!



Ngay sau đó phần phật một tiếng, kiệu của ông liền bị một đám Cử tử thi trượt chặn lại, lớn tiếng mắng chửi:

- Túy Ông, Túy Ông. Ông sống say chết mộng cứ mơ mơ màng màng, tại sao còn không say chết đi!



- Âu Dương Tu, ông già khốn khiếp lòng lang dạ sói, vọng xưng văn đàn minh chủ, nhưng giết hết anh tài thiên hạ!



- Ông nên nhảy xuống sông Biện, biến thành ba ba rồi hãy lên đây!



Tiếng chửi rủa như sấm, làm vô số thị dân đi tới xem náo nhiệt. Thấy người càng tụ tập càng nhiều, những Cử tử thi trượt này càng thêm hưng phấn. Đẩy một sĩ tử lên, lớn tiếng nói:

- Vị này là đại tài tử nổi danh thiên hạ Lưu Kỷ Lưu chi đạo. Đại tài tử nổi danh trên đời giống như y, nhưng cũng bị học sinh của lão thất phu này đánh rớt. Còn học sinh thân cố của lão thất phu này lại không một ai rớt tất cả đều đậu bảng. Mọi người phân xử, trong này rốt cuộc có đen hay không hả!