Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 5273280 : Đáp lại

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


-Tiếng mắng chưởi ồn ào càng ngày càng chối tai, cảm xúc của các Cử tử thi trượt cũng càng ngày càng kích động, đã muốn động thủ phá kiệu của ông.



Kiệu phu và tùy tùng của Âu Dương Tu toàn lực bảo vệ, bọn họ ngăn chặn tiến công của các sĩ tử, bị đánh làm mặt mũi bầm dập.



- Tất cả dừng tay lại!

Một tiếng hét vang lên, đã áp chế hò hét của mấy trăm Cử tử:

- Ta mới là chủ khảo khoa này, các ngươi tìm sai người rồi!



Mọi người nương theo tiếng nói mà nhìn qua, liền thấy Vương An Thạch quan chủ khảo của khoa này xuất hiện sau lưng. Lúc này mới là chính chủ, hơn nữa không dẫn theo tùy tùng, đơn thân một mình.



- Ông ta chính là Vương An Thạch, tên đao phủ đánh rớt chúng ta!

Mọi người nhất thời chuyển dời mục tiêu, hét to:

- Đánh ông ta! Cho ông ta bài học.



Trên con phố dài, chúng Cử tử trăm tiếng chó sủa, xông tới Vương An Thạch.



Nhưng Vương An Thạch không chút động đậy, trên mặt chỉ có cười lạnh khinh miệt.



Bộ dạng này của y càng làm các Cử tử phát hỏa, thật sự có người muốn động thủ rồi.



- Ai dám đánh ông ta một cái, đời này coi như xong.

Một tiếng hét to vang lên, Tư Mã Quang cả mặt chính khí xuất hiện sau lưng Vương An Thạch:

- Trước khi động thủ tốt nhất suy nghĩ tới khổ nhọc mười năm đèn sách, cha mẹ vợ con của mình. Sau đó suy nghĩ, đánh giám khảo ngoài Đông Hoa môn, hậu quả là gì?



Thấy chúng Cử tử nán lại, Tư Mã Quang thừa dịp rèn sắt khi còn nóng:

- Khoa này các ngươi không đậu, còn khoa sau, nếu không được còn đặc tấu danh. Nhưng nếu là muốn trả thù giám khảo ở dưới chân Hoàng Thành này, tất nhiên phải bị xâm chữ sung quân, đời này đừng nghĩ tham gia khoa cử nữa.



Người trong lòng có hy vọng là yếu đuối nhất, vì bọn họ lo được lo mất. Tư Mã Quang nói một phen, rút đi hư hỏa của các Cử tử. Mặc dù bọn họ đang kêu gào, nhưng chỉ vây quanh Vương An Thạch, không ai dám động thủ.



- Chúng tôi chính là muốn tìm ông ta phân xử, quân tử động khẩu không động thủ, ai muốn đánh ông ta đâu.



- Nhưng hôm nay không cho một công đạo, trong Đông Hoa môn này Quan gia ở, chúng tôi đi xin Quan gia cho lời giải thích!

Mọi người bảy mồm tám lưỡi hò hét.



- Phân xử thì nói dễ nghe, chửi bóng gió ngược lại không gọi là phân xử. Có câu: Quân tử không tranh, tranh cũng quân tử” Chư vị đều là hạng người đọc sách, nhưng ở đây khiển trách lão sư, vây công giám khảo, còn muốn hai chữ “nhã nhặn” không?

Tư Mã Quang trầm giọng nói:

- Các ngươi cử một đại diện ra, có sao nói vậy với chủ khảo, đúng sai tự có người thiên hạ phân xét.

Quang Quang nói chuyện có một đặc điểm chính là câu câu chiếm lý, làm bạn chỉ có thể nghe ông ta.



Các Cử tử vừa nghe quả nhiên có lý, liền đẩy Lưu Kỷ ra. Lưu Kỷ năm nay 26 tuổi, tuổi nhỏ không được nuôi dạy, nhưng y có chút lỗi lạc, quyết tâm rời khỏi quê hương bái sư cầu học, tám năm học thành, trở thành danh sĩ trong nước. Vì chuẩn bị cho khoa cử này, bốn năm trước y tới Biện Kinh, ở đây thanh danh càng lan truyền lớn, đạt tới danh hiệu đệ nhất tài tử Thiên Hạ.



Dưới vải vá nặng nề, bao gồm trong thâm tâm mình, tất cả mọi người đều cho rằng Trạng nguyên khoa này không thuộc về y còn về ai nữa.



Ai biết cuối cùng lại thi trượt, tên tuổi đệ nhất tài tử, nhất thời trở thành trò cười siêu cấp. Đừng nói Lưu Kỷ tính khí cao ngạo, đổi người khác cũng không có cách nào đối mặt. Hơn nữa giật dây của người bên cạnh, người thanh niên bình thường rất có chừng mực này, lại xuất hiện trong đám người tới gây chuyện, hơn nữa còn là đầu xỏ...





- Học sinh dám hỏi giám khảo.

Trên phố dài, Lưu Kỷ vọng nhìn thí sinh đầy mặt bi phẫn, hít sâu một cái nói:

- Tại sao phải bài xích Thái Học thể?



- Không có nó, dạy các ngươi nói tiếng người.

Vương An Thạch thản nhiên nói:

- Ngươi tên Lưu Kỷ, ta biết đại danh của ngươi, tin rằng ngươi quả là có tài.



- Có tài ông còn đánh rớt!

Mọi người cả giận, Lưu Kỷ giơ tay lên, ý chỉ mọi người im lặng nghe y nói.



- Nhưng tài của ngươi, bị văn của ngươi làm cho suy yếu rất lớn, không thể thể hiện một hai phần mười.

Liền nghe Vương An Thạch nói:

- Ngươi dùng Thái Học thể sáng tác, vì câu văn trúc trắc, từ không diễn đạt ý, không thể đọc thành câu. Cả ý thông nhau cũng không làm được, càng không cần nói thể hiện ra tài văn chương của ngươi.



- Nhưng bao nhiêu năm nay, Thái Học thể viết xấu tốt, mới thể hiện cao thấp của tài văn chương.

Lưu Kỷ thấp giọng nói:

- Chủ khảo phủ định Thái Học thể, không phải muốn hết thảy đều phủ định sạch Trạng nguyên mấy khoa trước sao?

Lời này vừa ra, làm mọi người ủng hộ, đại tài tử chính là tài hùng biện không ngại gì.



Đáng tiếc y gặp đệ nhất chiến thần triều Đại Tống, chỉ thấy Vương An Thạch chân mày cũng không chau lại nói:

- Bài thi trước đây ta không xen vào, nhưng nếu là khoa này ở năm Gia Hựu thứ hai, chỉ cần viết Thái Học thể, ta tất nhiên đánh rớt!



Chúng Cử tử thở dài, quan chủ khảo này đúng thật là người hung ác, một gậy tre quét ngã hết mấy nhiệm Trạng nguyên trước mặt.



Lúc người không sợ hãi, thì những cạm bẫy thiết kế tỉ mỉ đó, đều trở thành trò cười.



- Hơn nữa Lưu Kỷ ngươi, rõ ràng là học phú năm xe, bất luận thể văn nào cũng ứng dụng tự nhiên, tại sao lại khăng khăng dùng Thái Học thể? Nguyên nhân ngươi đã rõ, là vì trước đây người dùng loại thể văn này đều đậu cao.

Vương An Thạch hai mắt như kiếm, giống như muốn đâm xuyên trái tim của Lưu Kỷ nói:

- Cho nên nguyên nhân duy nhất ngươi viết Thái Học thể, chính là muốn đầu cơ trục lợi! Mà không phải thật tâm cho rằng thể văn này hay?



- Người như ngươi, làm quan rồi cũng sẽ xu lợi tránh hại, không có nguyên tắc, càng không đảm đương. Triều đình lấy tiến sĩ như ngươi, không có chỗ dùng, chỉ thêm trùng bọ!

Nói xong Vương An Thạch nặng nề vung tay áo, từng chữ một nói:

- Chi, bằng, không, lấy!



- Cái này không công bằng!

Tâm tư của Lưu Kỷ, bị Vương An Thạch phân tích vô cùng thấu đáo, tựa như lột sạch y để thị chúng, cảm giác xấu hổ mạnh mẽ xông tới, y vô cùng phẫn uất hô:

- Thánh nhân nói, không dạy mà giết gọi là tai ngược! Thí sinh thiên hạ đều đang học Thái Học thể, luyện Thái Học thể, cho rằng Thái Học thể là thể văn của bài thi. Chư vị giám khảo nhắc nhở cũng không nhắc, liền cho rằng cái này là tội, thẳng thắn đánh trượt chúng ta. Cái này chẳng lẽ không phải không dạy mà giết sao? Chẳng lẽ không phải là ác chính sao?



- Vẫn còn tài tử sao? Dùng từ không hợp! Nói bản quan không dạy mà giết? Dám hỏi chư vị ai chết dưới đao của ta?

Vương An Thạch mặt không biểu tình nói:

- Chỉ là khoa này không đậu, nhưng không phải không cho các ngươi tham gia khoa cử sau này. Đây chính là đang dạy các ngươi, làm sao lại trở thành tru sát chứ?



- Khoa tiếp theo, nói nghe dễ dàng, cả bốn năm đấy!

Cử tử cả giận nói:

- Chúng ta cả đời có mấy cái bốn năm, ai dám bảo đảm bốn năm sau, chúng ta những con sóng trước của Trường Giang, liệu có bị sóng sau vỗ chết trên bờ cát hay không?



- Thứ nhất đại lễ tuyển chọn anh tài phải là anh tài dùng cả đời, không phải bốn năm sau thì phế thải già nua!

Vương An Thạch hướng về phía sau lưng ôm quyền nói:

- Thứ hai, Quan gia nhân từ, trước khoa cử lần này, thì định hạ năm sau thêm một khoa. Tức là nói, từ nay về sau đại thí bốn năm, không phải một khoa, mà là hai khoa. Các ngươi còn muốn nói, triều đình không dạy mà giết không?



Phẫn nộ của các Cử sĩ thi trượt, ngoại trừ mất mát của thi trượt ra, sợ hãi chủ yếu chính là đến từ chờ đợi mòn mõi bốn năm. Bây giờ nghe nói, hai năm có thể thi một lần, giống như lữ người trong sa mạc sắp chết khát, đột nhiên đi tới một ốc đảo.



- Thật sao, thật sao? Không phải lừa người chứ?

Đương nhiên, đầu tiên phải xác định, có phải thực không?



- Đúng vậy, lão phu có thể chứng minh.

Sau lưng Cử tử, màn kiệu chậm rãi xốc lên, Âu Dương Tu đi tới, ông nghiêm mặt nói:

- Trước Đông Hoa môn, dưới chân thiên tử, chư vị cảm thấy chúng tôi dám nói dối không?



Mọi người vốn là tin, bây giờ càng thêm quả tin, không khí nhất thời trở nên hòa hoãn rất nhiều.



- Ta biết chư vị đều hận ta, cũng hận Vương An Thạch. Nhưng các ngươi không cần hận ông ta, chỉ cần hận ta, vì tất cả cái này đều là ý của ta.

Âu Dương Tu kéo trách nhiệm qua mình, ông chậm rãi nói:

- Nhưng đồng thời cũng xin các ngươi nghe ta nói mấy lời tâm huyết.



Địa vị của Âu Dương Tu trong lòng sĩ tử, vẫn rất cao rất cao, chỉ là vì cách mạng Thái Học thể lần này không chừa lối thoát, mới dẫn tới tích hủy tiêu cốt như hôm nay. Thật ra sáng nay lúc ra khỏi nhà, người nhà của ông phát hiện có người dán trước cửa một bản “văn tế Âu Dương Tu”, chính là nguyền rủa ông chết đi.



Lão Âu Dương Tu vẫn luôn được sĩ tử kính yêu như vậy rất đau buồn. Cộng thêm lúc ở chầu viện, lại bị đồng liêu vạch trần vết thương cũ, cho nên hôm nay tâm tình ông vô cùng đau khổ, nhưng Âu Dương Tu không oán không hận. Lão đấu sĩ này râu tóc bạc trắng, chỉ cần cho rằng là chuyện đúng, thì sẽ đi làm có nghĩa không chùn bước, sợ gì bị thương cả người đầy thương tích. .





Âu Dương Tu đứng trên ụ cao, nhìn thật sâu từng gương mặt thanh niên, sau đó ánh mắt lướt qua bọn họ, nhìn chỗ xa xa nói:

- Các ngươi xem.



Mọi người nhìn về phía tay ông chỉ, chỉ nhìn thấy một con chó vàng nằm trong vũng máu, liền quay đầu nhìn Âu Dương Tu không hiểu.



- Vừa nãy các ngươi đột nhiên huyên náo, làm giật mình ngựa của người đi đường, con ngựa đó chạy lên dẫm chết con chó đáng thương này.

Âu Dương Tu cười cười nói:

- Các ngươi tám phần cho rằng, ta là muốn mượn đạo lý này nói sâu sắc cái gì. Nhưng không phải như vậy, lão phu chỉ là muốn nói với các ngươi, tài văn chương rốt cuộc nên viết như thế nào.



Trên con phố dài, càng ngày càng nhiều sĩ tử nghe tin chạy tới, vây quanh Âu Dương Tu, nghe ông ta giảng thuật văn chương.



- Viết văn chương rốt cuộc là để làm gì. Thánh nhân nói rất rõ, chính là “văn dĩ tải đạo”, tải là thừa tải (gánh đỡ, chịu). Một chữ nói ra tác dụng của văn chương, nó là công cụ để người đọc sách chúng ta dùng để giải bày ghi việc nói lý, chứ không phải dùng để khoe bài trí văn chương.

Chỉ nghe Âu Dương Tu nói lời thấm thía:

- Rất nhiều người có thể sẽ nói, cảm tình ông là muốn chúng tôi viết bạch thoại, vậy còn gì là cái đẹp của văn chương?



Đám đông lần lượt gật đầu nói:

- Đúng vậy, thì lấy văn cổ ông tôn sùng mà nói, cũng không phải là bạch thoại chứ?



- Nói đúng rồi, văn ngôn chính là văn ngôn, nó và khẩu ngữ mặc dù cùng nguồn, nhưng quả thật là hai chuyện khác nhau. Biểu đạt của nó càng ngắn gọn, lại giàu ưu mỹ của văn tự, làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Đây đều là cái mà khẩu ngữ không thể so sánh được.


Cấp bậc thứ ba thì học nghiệp khá, văn lý câu thông, người được ban xuất thân tiến sĩ nhất định phải từ cấp ba trở lên.



Cấp bậc thứ tư tài nghệ hơi khá, văn lý thô thông, cũng ban xuất thân tiến sĩ.



Cấp bậc thứ năm văn lý sơ thiển, sức học giảm rõ ràng. Nhưng bây giờ ngoài người bỏ thi hay làm sai thì không đánh rớt một người, cho nên đám người này liền thùng rỗng kêu to.



Sau đó phong kín thứ bậc phán định giao cho sở phúc khảo, do quan phúc khảo chấm bài lại lần nữa. Hai ngày sau sở phúc khảo trình giao thứ hạng đã định cho sở tường định, do hai vị quan tường định Thượng thư Lễ bộ Thị lang Tống Kỳ và Tri chế cáo Lưu Sưởng, mở thứ hạng của quan sơ khảo đã định đối chiếu với thứ hạng quan phúc khảo đã định. Nếu hai người thống nhất, thì theo thứ tự mà tấu. Nếu hai người có khác biệt thì thẩm duyệt bài thi lần nữa, hoặc là theo định đoạt của quan sơ khảo, hoặc là theo định đoạt của quan phúc khảo.



Nếu quan tường định cho rằng phán định của sơ khảo phúc khảo đều không phù hợp, cũng có thể sắp thứ hạng khác, cho nên trên thực tế hai vị này chính là chủ khảo của thi đình.



Lúc này là ngày thứ sáu chấm bài, sơ khảo phúc khảo đã kết thúc, tất cả bài thi đều trình tới trước mặt hai vị quan tường định để bọn họ phán định thứ tự. Đây không phải công việc khó khăn, vì không phải tình huống cực kỳ đặc biệt, quan tường định vẫn lấy kết luận sơ khảo phúc khảo làm chủ.



Xé niêm phong của quan sơ khảo, đối chiếu phán định của quan phúc khảo, nếu là thống nhất thì trực tiếp định thứ hạng. Vì phán bài thực ra là có tiêu chuẩn mà theo, như học thức, từ lý, ưu khuyết điểm linh tinh nên không khó phán định. Cho nên trong tình huống bảy phần kết quả sơ khảo phúc khảo là giống nhau, ba phần bài thi còn lại, rốt cuộc nên lấy sơ khảo hay là phúc khảo làm chuẩn, hai vị đại học giả nổi tiếng xa gần vừa xem thì hiểu ngay.



Trong thời gian hơn một ngày, hai người chấm xong tất cả bài thi. Công việc *còn lại là từ hai mươi lăm bài thi cấp một, hai chọn ra mười bài để trình ngự tiền, cho quan gia khâm định cuối cùng.



Còn có vấn đề chính là bài thi mà quan gia ngự lãm qua có trong hai mươi lăm bài thi này hay không? Nếu cuối cùng không trình lên, quan gia nhất định sẽ không hài lòng.



Điều này gây khó cho Tống Kỳ và Lưu Sưởng, hai ông chưa ai từng thấy qua bài thi đó, làm sao chọn đúng từ hơn ba trăm bài?



Nhưng tên của thí sinh đó hai người đều biết, chính là Trần Trọng Phương Trần Khác đại danh đỉnh đỉnh đó. Lưu Sưởng liền biết đó là cái đinh trong mắt của Nhữ Nam vương gia, chỉ mong hắn rớt vào hạng ba trở về sau, cho nên cũng không nóng lòng.



Tống Kỳ lại cố ý muốn tìm ra bài thi của Trần Khác, lão lật xem rồi gom toàn bộ bài thi của những người khả nghi... Thi hội năm nay tổng cộng có hai bài “Hình thưởng trung hậu chi chí luận”, thanh danh của hai bài luận này lan rộng, một là Tô Thức Mi Sơn làm, còn lại là Trần Khác Thanh Thần làm, hai bài thi này đã lưu truyền rộng rãi. Tống Kỳ cũng từng xem qua, lão biết người trước nói nhân từ, người sau nói pháp trị, vừa đúng trái ngược nhau.



Cho nên theo Tống Kỳ thấy, văn phong của Tô Thức tất nhiên ôn hòa, Trần Khác lại sắc bén dám nói, lão liền nhắm tiêu chuẩn này mà chọn hết những bài thi thẳng thắn.



Thời gian lại qua nửa ngày, Lưu Sưởng có chút không nhịn được nói:

- Tử Kinh, không thể vì một người này mà chậm trễ toàn bộ chấm bài thi. Huống hồ tú tài của khoa này nhiều như vậy, ông và ta chỉ cần theo lẽ công tiến ưu, tin rằng quan gia sẽ không để ý trong danh sách mười người đứng đầu rốt cuộc có bài thi đó không.



-Ha ha, quan tường định chúng ta, tuy được gọi là chủ khảo, nhưng cũng chỉ là chọn thay cho quan gia, đương nhiên phải lấy thánh tâm làm chủ.*

Tống Kỳ nói xong lại xếp bài thi sắc sảo vào mười bài đứng đầu.



- Cái này cũng không phải là “khoa thẳng thắn can gián”...*

Lưu Sưởng bất giác lẩm bẩm nói:

- Ông sẽ làm quan gia khó chịu đó...



Tống Kỳ lại kiên định ý kiến của mình, cuối cùng lựa chọn ra mười bài thi đứng đầu mà quan gia “vừa ý”.



Sáng sớm ngày hôm sau, quan gia thăng tọa điện Sùng Chính, các giám khảo chia ra trái phải hai hàng, thị vệ Hoàng Thành Ti mang toàn bộ bài thi tới trong điện, Tống Kỳ trình lên mười bài thi được chọn ra. Lúc này tất cả bài thi, bao gồm mười bài thi tốt này chưa mở niêm phong, không ai biết bài nào là do người nào làm.



Hồ Ngôn Đoái nhận lấy khay, trình tới ngự tiền. Quan gia xem tỉ mỉ mười bài thi này trước, cuối cùng khâm định thứ tự.







Nhìn trong khay lụa vàng chất đầy mười bài thi, tâm tình của Triệu Trinh có chút kích động. Mặc dù đây đã là lần thứ mười mấy quan gia chấm bài thi rồi, nhưng nghĩ ngợi mỗi một đại danh thần chính là thuộc hạ theo mình bước vào con đường làm quan như vậy, mở ra cuộc đời huy hoàng cho bọn họ, sáng lập ra một triều Đại Tống phồn thịnh chưa từng có, Triệu Trinh luôn cảm thấy vô cùng vinh quang.



Bình phục tâm tình, y cầm bài thi trên cùng lên. Bài thi sắp xếp theo thứ tự này chính là thứ tự của các quan chấm thi sơ định, có điều xếp hạng thi đình phải được khâm định, cho nên chỉ dùng loại ám chỉ không tiếng động này.



Quan gia dưới bình thường tình huống đều tán thành chấm bài thi quan định ra thứ tự, chỉ làm cá biệt cải biến, quyết định thứ tự sau lại mở ra niêm phong, nhưng hủy đi phong sau còn có thể sửa đổi thứ tự, chủ yếu là sửa đổi Trạng Nguyên ứng cử viên. Hoàng đế có cái đặc quyền này, theo toàn bộ suy xét làm ra cuối cùng điều chỉnh, tuy nhiên loại tình huống này là cực ít phát sinh đấy. Quan gia trong tình huống bình thường đều tán thành thứ tự quan chấm bài thi định ra, chỉ làm việc khác là quyết định tứ tự sau đó lại mở niêm phong ra. Nhưng sau khi mở niêm phong còn có thể thay đổi thứ tự, chủ yếu là sửa chọn Trạng Nguyên, Hoàng đế có đặc quyền này, từ suy xét toàn bộ tới điều chỉnh cuối cùng, nhưng tình hình này rất ít xảy ra.



Mở bài Trạng Nguyên của quan định ra, Triệu Trinh trước tiên nhìn thơ, sau đó lật tới chỗ quan trọng trong quan trọng là “Dân giám phú”. Chỉ thấy mở đề của bài thơ này là “thiên giám bất viễn, dân tâm khả tri”. Hoàng đế nhất thời không có tình cảm tốt, Hồ Ngôn Đoái bên cạnh bất giác thè lưỡi, trong lòng tự nhủ phạm đại kỵ của quan gia.



Thấy cảnh tượng này, Tống Kỳ nhất thời tay chân lạnh buốt, xem ra nịnh bợ lần này đã vỗ lên đùi ngựa rồi.



Quả nhiên Triệu Trinh gác bài thi này qua một bên, cầm bài tiếp theo mở ra xem, vẫn là loại văn tự sắc bén này, chân mày bất giác hơi chau lại. Xem bài tiếp theo, vẫn là không nhịn nổi, lại lật mấy bài đều là một dạng. Cuối cùng Triệu Trinh không nhịn được nói:

- Bài thi của khoa này đều là loại miệng lưỡi nhà quan sao?



Đây chính là nguyên nhân Triệu Trinh không thích những bài thi này... Trong năm nay, vì chuyện lập trữ, y bị đủ loại can gián, từ đắng gián, trào phúng gián đến tử gián làm cho chết đi sống lại, thế nên vừa nhìn thấy loại bài thi lời lẽ chính nghĩa này thì nhức đầu.



Hai vị quan tường định vội vàng tiến lên thỉnh tội, Tống Kỳ giải thích:

- Những bài thi này tài văn chương tung hoành, có phong nhuệ của thiếu niên, chính là tân huyết mà triều đình khan hiếm.



-Lưu ái khanh cũng nghĩ như vậy sao?

Triệu Trinh nhìn Lưu Sưởng nói.



- Vi thần quả thực có bất đồng ý kiến, đây không phải khoa thi nói thẳng mà là chọn lựa tiến sĩ tể tướng tương lai.

Lúc này cứu trường thi là việc ưu tiên, về mặt mũi của Tống Kỳ có khó coi không cũng không phải chuyện Lưu Sưởng quan tâm.

- Vi thần thiết nghĩ, còn tưởng là lấy văn tự trung chính bình hòa làm chủ, về những bài thi lời nói khoa trương này, cho dù tài văn chương cao tới đâu cũng không thể cho hiển danh.

Dừng lại một chút, ông đưa ra lý do :

- Những người trẻ tuổi còn chưa vào con đường làm quan này biết bao nhiêu nội chính ngoại tình? Chưa gì họ đã nói bốc nói phét, phê bình quốc quân quốc chính, văn phong này quả thật không nên để phát huy.



-Vậy tại sao khanh đồng ý sắp xếp của Tống khanh gia?

Sắc mặt của Triệu Trinh ôn hòa một chút.



- Vi thần kính trọng Tống thị lang, cho rằng sắp xếp như vậy cũng không phải không thể.

Lưu Sưởng nói:

- Nhưng lúc vi thần chấm bài thi, cũng chọn mấy bài thi tài văn chương nổi bật, có chút đại khí, sau đó xếp hạng mười người.



-Trình lên.

Triệu Trinh vẫy tay, Lưu Sưởng liền trình mấy bài thi ông vừa ý tới ngự tiền.



Triệu Trinh cầm bài trên cùng nhất, trực tiếp tìm được “Dân giám phú” liền thấy mở đầu là “Vận khải nguyên thánh, thiên lâm triệu dân, giám hành sự dĩ vi giới, nạp tư dân vu chí thuần”, sắc mặt liền từ từ giãn ra. Lúc ông đọc tới “vận khải nguyên thánh”, xúc động mà viết: “thử vị Thái Tổ”, đọc tới “thiên lâm triệu dân” lại viết: “thử vị Thái Tông”.



Đọc “giám hành sự dĩ vi giới” viết: “thử vị tiên đế”, đọc tới “nạp tư dân vu chí thuần” lại ngạc nhiên viết: “Phu hà cảm đương!”. Nói xong ông liền gõ nhịp nói:

- Phú này tuy không sát đề nhưng quy mô rất lớn, nên làm Trạng Nguyên.



Quan gia khâm định thì còn gì để nói nữa? Thế là chúng giám khảo nhất tề hành lễ nói:

- Chúc mừng quan gia chọn được nhân tài thực sự!



Triệu Trinh cười cười, lại nhìn mấy bài, nói:

- Cứ theo thứ tự Lưu khanh gia sắp xếp, bài thi chữ “kỷ” này thứ nhất, chữ “tập” thứ hai, số tự “sất” thứ ba.

Ông dù sao cũng là Hoàng đế trên dưới thuận theo, lại nhìn Tống Kỳ vẻ mặt xấu hổ nói:

- Thứ tự tiếp theo theo Tống khanh gia sắp xếp.



-Tuân chỉ.

Chúng giám khảo cùng đồng thanh đáp.



Thế là tại chỗ mở bài niêm phong liền thấy tên đầu tiên là Trần Khác người Mi Châu, thứ hai là Chương Hành người Kiến Châu, thứ ba là Đậu Biện người Tào Châu.



Lúc này vấn đề xuất hiện, chỉ thấy bên trên tên của Trạng Nguyên Trần Khác viết chữ “quan”. Đây có nghĩa là có quan nhân, chiếu theo quy định, có quan nhân không được làm Trạng Nguyên, cho thấy chiếu cố của triều đình với sĩ tử bình dân.



Chỉ có thể lọt vào Bảng nhãn, Bảng nhãn lúc đầu thì Chương Hành là Trạng Nguyên.



Sau tam đỉnh giáp, truyền lư (tức xướng danh) là La Khải, sau đó là Trịnh Ung, Chu Sơ Bình, Lã Huệ Khanh, Tương Chi Kỳ, Tô Thức, Tằng Củng, Chương Đôn, Chu Quang Đình, Tằng Bố, Lâm Hi, Sử Nguyên Đạo, Vương Thiều, Lương Đảo, Tô Duy Hiền, Tô Triệt, Lưu Nguyên Du, Đặng Oản, Tống Đoan Bình, Trần Du, Giáp Đản, Trương Tái...



Ngũ Lang lọt vào tam giáp, nhưng nhìn thấy Trình Hạo cùng tam giáp với y, còn có gì không hài lòng chứ?



Nhưng đây cũng không phải thứ tự cuối cùng, vì còn có một lần thi diện (phỏng vấn) nhắm vào mười người đứng đầu, gọi là tiểu truyền lư.



Truyền lư, chính là xướng danh kim điện kích động lòng người.



Lẽ ra truyền lư cùng ngày ở cung vàng điện ngọc, mới có thể biết thứ tự của tiến sĩ. Nhưng thực tế trước một ngày, quan gia cho triệu kiến người đứng đầu thi đình ở điện Tập Anh, tục xưng “Tiểu truyền lư”, mục đích là để quan sát phong độ nghi dung của tam đỉnh giáp sắp ra lò, phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn. Ví dụ như hình tượng của lão huynh nào đó đáng khinh, hoặc bệnh gù nghiêm trọng, hoặc ngoại hình bị khiếm khuyết, vậy thì cho dù tài hơn Lý Đỗ cũng không tránh khỏi đành ở nhóm sau.



Bởi vì mục đích của khoa cử là chọn ra quan viên đại diện triều đình quản lý bá tính. Tam đỉnh giáp lại là bộ mặt đại diện của triều đình, ít nhất về hình tượng không thể mất mặt.



Một ngày trước tiểu truyền lư, Lễ bộ liền phái viên thông tri tới mười thí sinh đỗ đầu, và nói cho bọn họ biết nên chuẩn bị tốt. Ngoại trừ ăn mặc tương ứng, còn phải tìm một vị quan viên đồng hương, ngày hôm sau cùng bọn họ vào cung yết kiến.



Bên Trần gia được báo rồi, người cả nhà tất nhiên mừng khôn xiết. Trần Khác lại khó có thể tin, hắn cảm thấy mình có thể vào nhị giáp thì rất may mắn rồi, bây giờ lại vào hàng mười người đỗ đầu, chẳng lẽ là ông trời mù mắt rồi?



- Ta đã nói gì nào? Trần Hi Lượng vẻ mặt sáng lên, ra sức vỗ vai Trần Khác, cũng không ngại đau tay, lớn tiếng nói:

- Con nhất định được! Sao có thể không được chứ? Cũng không xem con trai của ai...



Nói rồi liền cùng Tào thị bắt đầu khẩn trương chuẩn bị trang phục bội sức ngày thứ hai vào cung. Y phục vẫn là áo dài trắng, bội sức chủ yếu là hà bao và thắt lưng trung hiếu, đây là tập tục quan trường từ triều Hán đến nay, lưu truyền ngàn năm. Về phần quan viên đồng hương thì không phiền người khác, Trần Hi Lương tự mình ra trận.



Sáng hôm sau, hai cha con liền tới ngoài Đông Hoa môn. Không lâu sau, đám người Chương Hành, Tô Thức, Lã Huệ Khanh cũng tới rồi, mọi người đều có chút như rơi vào trong mộng. Sau khi nhìn nhau thăm hỏi, liền im lặng chờ triệu kiến... Càng là lúc nhân sinh đắc ý, bọn họ lại càng cẩn thận, tránh để lại ấn tượng ngông cuồng kiêu căng cho người ta.



Đợi sau khi người tới đông đủ, quan viên Lễ bộ trong lúc trực lư ngoài cửa Đông Hoa tranh thủ dạy bọn họ lễ nghi cung đình yết kiến khi gặp quan gia. Thật ra trước khi thi đình thì đã có dạy bảo chuyện này, nhưng một mặt người quá nhiều, mặt khác hiệu quả dạy một lần cũng rõ rồi. Cho nên lúc thi đình, các Cống sĩ cử chỉ thất thố, làm trò hề, khiến quan viên phụ trách dạy bảo bọn họ như gánh vác trên lưng.



Cho nên lúc này, nắm bắt tốt khoảng thời gian trống trước yến kiến, lại lâm trận mài gươm cho bọn họ. Lấy ra một cái ghế giả làm Hoàng đế, dạy bọn họ tất cung tất kính thi lễ, sửa từng động tác cho bọn họ.



Dạy động tác qua mấy lần xong, quan viên phụ trách dẫn đường bọn họ kỳ quái nói:

-Sao còn không triệu kiến?

Nhìn sắc trời, lẽ ra lúc này tiểu truyền lư phải kết thúc rồi mới phải.