Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 6285 : Hiến đất

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


- Sứ tiết là đại diện của một quốc gia, dám sát hại sứ tiết Đại Tống, không khác gì khai chiến với Đại Tống cả.

Vương Khuê bắt đúng điểm lợi hại nhất, ho khan liên tục nói:

- Vương thượng nếu không xử lý thích đáng được việc này .. khụ.. khụ.. hai nước khó tránh khỏi xung đột vũ trang.



- Ngàn vạn lần không nên.

Đoàn Tư Liêm luôn miệng nói:

- Mọi việc hãy nên thương lượng thật tốt rồi mới nói.



- Khụ khụ, lão phu vốn đang bị bệnh, hiện tại tâm trạng lại đang đau thương vì người đã mất.

Vương Khuê lắc lắc đầu nói:

- Thực sự bây giờ không có sức để cùng Vương thượng nói chuyện. Hay là để ngày khác rồi chúng ta nói chuyện sau.



- Không, không, không thể để ngày khác được.

Đoàn Tư Liêm lắc đầu nói:

- Qua tối hôm nay, mọi sự đều đã chậm rồi.



- Vậy nói chuyện ngay ở đây đi.

Vương Khuê dùng thanh âm thất lễ trả lời, vịn lấy tay ghế rồi ngồi lên đó, thể hiện bộ dạng ốm yếu nói:

- Mời Vương thượng nói.



- Xin cho mọi người xung quanh lui ra.



- Các ngươi đi ra ngoài.

Vương Khuê gật gật đầu. Trong phòng cũng chỉ còn ông và Đoàn Tư Liêm… Ngoài ra còn có người “đã chết” là Trần Khác.



Lúc này không có người ngoài, Đoàn Tư Liêm khúm núm, hai tay dâng lên ngọc tỉ lên, nói:

- Hạ quốc chi chủ Đoàn Tư Liêm, nguyện đem chín quận, bốn nghìn dặm quốc thổ, một trăm hai mươi bày vạn hộ dân chúng, một trăm ngàn binh sĩ của Đại Lý dâng lên cho thượng quốc!



Nghe xong Đoàn Tư Liêm nói…, Vương Khuê cả kinh giật mình, liền ngồi lên nói:

- Ta đang nghe nhầm hay là đại vương đang nói lời mê sảng đó.



- Thượng sứ không hề nghe nhầm đâu, tiểu vương cũng không nói lời mê sảng.

Đoàn Tư Liêm cắn răng nói:

- Tiểu vương thực sự nguyện ý đem Đại Lý hiến dâng cho hoàng đế Đại Tống.



- Vì sao?

Vương Khuê trầm giọng nói.



- Quang minh chính đại mà nói, cầu được Đại Tống sắc phong, chính là mong muốn trải qua nhiều thế hệ của các đời quân chủ Đại Lý, nhưng luôn bị thượng quốc cự tuyệt, có lẽ bởi vì thành ý của chúng ta không đủ.

Đoàn Tư Liêm nói:

- Lần này tiểu vương xuất ra thành ý lớn nhất, thượng quốc chắc không còn lý do gì để chối từ nữa rồi.



- …

Vương Khuê gật gật đầu:

- Vậy có gì cần giúp đỡ thì nói đi?



- Thực tế mà nói …

Đoàn Tư Liêm cười khổ nói:

- Hiện giờ thế cục tại Đại Lý, Đoàn gia chúng ta gặp phải vô vàn nguy cơ, không thể không dùng cách này để bảo mệnh.



- Người nào muốn hãm hại vương thượng?



- Dương gia, còn có Cao gia nữa. Dương gia đã chiêu binh mãi mã, mài đao soàn soạt, Cao gia cũng rắp tâm hại người, như hổ đói rình mồi.



- Vương thượng chả lẽ không tiêu diệt được bọn họ?



- Đúng vậy.

Đoàn Tư Liêm cười khổ nói:

- Nghĩ lại chuyện cũ mà vẫn còn thấy sợ hãi, ngoại trừ kinh đô Đại Lý, ta mang danh quốc chủ mà nói thì …, chỉ ở cố hương của Đoàn thị là còn quản lý được. Còn lại bảy quận khác, ba quận thuộc về Dương thị, bốn quận thuộc về Cao thị, thực lực của bọn họ mạnh hơn Đoàn thị rất nhiều.



- Hóa ra cũng không phải là “Bốn nghìn dặm giang sơn gấm vóc, hơn mười vạn tinh binh dũng sĩ…”

Vương Khuê thở dài nói.



Đoàn Tư Liêm trong lòng tự nhủ, lời này không phải là vô nghĩa sao? Ta mà có thực lực như vậy thì còn cần gì phải dùng tới hạ sách hiến nước? Kỳ thật gã đã suy nghĩ việc này rất kỹ, những đời tiên vương trước đây cũng đã mấy lần cầu phong, nhưng đều không công mà về, vì sao? Không phải là vì Đại Tống thiếu hứng thú đối với cái loại quan hệ chính – phụ trên danh nghĩa này hay sao? Hiện nay ngày mất nước, diệt tộc đã gần tới, sao không dâng quốc gia chỉ có trên danh nghĩa này của mình ra… cho dù bản thân mình không có được, thì cũng không để cho hai gia nô Cao, Dương chiếm đi!



Huống chi, cảnh nội Đại Lý bộ tộc đông đúc, dân chúng đều vô cùng hung hãn, Đại Tống nếu muốn ổn định lòng dân, thì vẫn còn phải dựa vào Đoàn gia giúp đỡ, cũng chỉ có thể dựa vào Đoàn gia:

- Nhưng thượng sứ đương nhiên hiểu được, Đoàn gia đã trở thành hoàng đế Đại Lý hơn một trăm ba mươi năm, chỉ cần có danh phận này, sẽ có thể giúp đỡ cho Đại Tống vơi đi một nửa công sức!



- …

Vương Khuê lúc này mới nhìn Đoàn Tư Liêm với cặp mắt khác xưa, hóa ra nhìn bề ngoài thì như một tên hoàng đế ngu ngốc, nhưng gã vô cùng hiểu rõ giá trị của chính mình, rõ ràng biết mình sẽ được những gì. Tuy vậy nhưng gã dù có khôn khéo cũng không thể lường trước được, Đại Lý đúng là có tầm quan trọng đối với Đại Tống, nhưng hiện nay đã không còn như vậy nữa rồi. Cho dù gã không hiến nước, Đại Tống cũng muốn giành lấy:

- Vương thượng có phải là muốn Đại Tống làm áo cưới cho Đoàn gia phải không?



- Quân đội Đại Tống ở Đại Lý,

Đoàn Tư Liêm nói:

- Ngoài ra còn có thể phái quan viên tới thường trú, điều này có thể tính là làm áo cưới sao?



- Ha hả… Tốt, nhưng ta phải nói cho vương thượng được biết, Đại Tống có đồng ý thu đất hay không, không phải một hạ quan nho nhỏ sứ tiết như ta có thể quyết định.

Đoàn Tư Liêm coi như đối đãi rất thẳng thắn và thành khẩn, Vương Khuê cũng không thể làm mặt ra vẻ nữa, suy nghĩ một chút, ông cân nhắc từng câu từng chữ một nói:

- Tuy nhiên nếu vương thượng đã có thành tâm quy phục Đại Tống như vậy, ta nghĩ hoàng thượng chắc sẽ không khiến Vương thượng thất vọng đâu.



Đoàn Tư Liêm cũng cảm thấy, Tống triều không có lý do gì để không tiếp nhận mình:

- Ngày mai tiểu vương sẽ phái sứ đoàn ngay lập tức đến Đại Tống xin hiến đất. Mong thượng sứ có thể phái người đi cùng, để tránh cho bọn họ vì không hiểu quy củ, làm hỏng đại sự.

Dừng một lát lại nói:

- Tuy nhiên không thể công khai việc này ra ngoài được, để tránh việc rút dây động rừng.



- Việc này không thành vấn đề.

Vương Khuê gật đầu nói:

- Ta cũng có thể phái người đi trước, trở về Biện Kinh làm công tác của chư vị tướng công.



- Đa tạ thượng sứ.

Đoàn Tư Liêm mừng rỡ nói:

- Nếu được vậy thì hy vọng lại càng lớn hơn!



Hai người bàn bạc chi tiết cụ thể một lát, nhìn thấy Vương Khuê lộ vẻ mệt mỏi, Đoàn Tư Liêm liền đứng dậy cáo từ.



Thay mặt Vương Khuê tiễn Đại Lý Vương rời khỏi Lễ Tân quán, Vương Thiều quay lại ôm quyền nói:

- Chúc mừng đại nhân lập được đại công cho triều đình.



- Lập công hay là gây họa, bây giờ còn chưa biết được.

Vẻ mặt Vương Khuê không có chút nào hưng phấn, ngược lại còn tức giận nói:

- Ta đã dặn dò ngàn vạn lần, các ngươi không được dính vào những chuyện rắc rối, nhưng càng lúc càng gặp phải nhiều chuyện rắc rối hơn!



- Oan uổng quá Vương công.

Vương Thiều cười khổ nói:

- Đúng là có người ám sát chúng ta.



- Hừ…

Vương Khuê tức giận nói:

- Ta thấy không thể vãn hồi được nữa rồi, tiền đồ của các người làm sao bây giờ!



- Nếu có thể vì triều đình thu phục được bốn nghìn dặm non sông Đại Lý, ta cho dù là không có tiền đồ thì có làm sao?

Vương Thiều lại ngang nhiên nói.



- Ôi…

Vương Khuê bị chặn miệng, sau một lúc lâu mới giận dữ nói:

- Tuổi trẻ khí thịnh, cả gan làm loạn!

Nói xong lại kỳ quái hỏi:

- Sao hắn vẫn còn nằm ngay đơ ở đó?



- Hắn phải đợi người,

Vương Thiều cười cười nói:

- Xin vương công đi ngủ đi, chúng ta không quấy rầy, để hắn diễn xuất cho thật tốt…




- Lời nói đó của vương công sai rồi.

Trần Khác thở dài nói:

- Đại Lý không thể nào so sánh với những nơi khác, ở đây sản vật phì nhiêu, mọi thứ cần thiết đều có thể tự cung cấp được. Nếu nói một cách chính xác thì trà, lụa, đồ sứ và thương phẩm của Đại Tống chúng ta chỉ để cho tầng lớp quý tộc hưởng thụ, chúng không phải là đồ dùng sinh hoạt nhất thiết phải có, vì vậy chúng không có lực hấp dẫn lắm. Bởi thế chúng ta không thể không trả phí tổn rất cao thì mới có được mỏ đồng của Đại Lý. Một khi tiền vốn bỏ ra vượt qua hoặc gần bằng giá trị của sản phẩm, triều đình sẽ bị thua lỗ, chế tạo càng nhiều thì thua lỗ càng lớn, căn bản không thể giảm bớt được khủng hoảng tài chính.



- Hơn nữa việc đó chính là mạch máu quan trọng của triều đình, làm sao có thể để cho người khác nắm quyền kiểm soát?

Trần Khác ánh mắt kiên định nói:

- Vì vậy chúng ta nhất định phải nắm Đại Lý trong tay, lấy phí tổn thấp nhất để thu được mỏ đồng!



- Người trẻ tuổi có nhiệt huyết thật là mạnh mẽ, thật làm cho người khác hâm mộ.

Vương Khuê cười khổ nói:

- Tuy vậy ngươi cũng phải biết tự lượng sức mình mà làm. truyện copy từ tunghoanh.com

Lão nói câu lượng sức mà làm này có hai ý, thứ nhất, ngươi mặc dù là trạng nguyên, nhưng dù sao cũng phải củng cố địa vị trong triều đình, muốn tự mình quyết định chính sách trên triều, không khỏi quá mức kiêu ngạo, ngông cuồng; Hai là, thiên hạ vừa mới trải qua thiên tai, Đại Tống cũng thực sự bất lực, nếu không cũng đã dụng binh với Đại Lý rồi.



- Vương công quá lo rồi.

Trần Khác lắc đầu cười nói:

- Kỳ thật thế cục ở Đại Lý bây giờ, nhìn thì giống như đang giương cung bạt kiếm, đánh nhau túi bụi, nhưng trên thực tế lại có biến số khác.



- Biến số gì?



- Biến số này nằm ngay trên người Cao gia.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Bây giờ nhìn lại, Cao Trí Thăng cùng với Dương Doãn Hiền có mối quan hệ mật thiết thật đấy, nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài, bởi vì ích lợi của Cao gia là nằm ở phía Đoàn gia, chứ không phải nằm ở Dương gia.



Vương Khuê gật gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.



- Cao gia và Dương gia khác nhau, Dương gia là muốn tạo phản, Cao gia lại muốn yên ổn. Bọn họ sở dĩ ủng hộ Dương gia là vì họ có thực lực mạnh nhất, không có sợ hãi, chỉ cần họ không tỏ rõ thái độ của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể quay đầu được.

Trần Khác nói:

- Nhưng chỉ cần bọn họ phát hiện ra Đoàn thị đã có cường viện, không cần cầu trợ vào Cao gia nữa, bọn họ sẽ lo lắng kế hoạch khổ tâm của mình trở thành việc làm không công cho người khác. Lúc đó bọn họ tất nhiên sẽ thay đổi thái độ, ngăn cản Dương gia tạo phản.



- Đó chính là mục đích của chúng ta.

Vương Khuê có chút mình bạch:

- Chỉ cần cấp cho Đoàn gia chỗ dựa, có thể khiến cho thế cục Đại Lý quay trở lại thế cân bằng, đúng không?



- Đúng là như thế.

Trần Khác gật đầu nói:

- Cho nên việc xuất binh tới Đại Lý, cũng không có nghĩa là phải lâm vào chiến tranh, thậm chí cũng không cần triều đình phải thêm vào chi phí gì, loại chuyện tốt như thế này, dù cho có đốt đèn lồng đi tìm cũng không ra được.



- Vì sao không cần triều đình thêm chi phí gì?



- Ha hả… đây lại là một câu chuyện khác rồi.

Trần Khác cười nói:

- Đại nhân nếu muốn nghe, hạ quan có thể kể lại kỹ càng.



- Thôi đi, không nghe …

Vương Khuê khoát tay chặn lại nói:

- Ván đã đóng thuyền rồi, giờ có nói gì cũng đều vô ích.

Nói xong sắc mặt nghiêm túc nhìn Trần Khác nói:

- Thời điểm quan trọng này, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục được hoàng thượng và các vị đại thần trong triều, còn ta ở đây tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp với ngươi.



- Đa tạ vương công độ lượng rộng rãi.

Trần Khác xin lỗi cười nói:

- Vương công xin yên tâm, tương lai nếu có sự tình gì xảy ra, tất cả trách nhiệm đều do mình hạ quan gánh vác.



- Chuyện cười à, ta mới là chính sứ đó.

Vương Khuê giương mày lên, thản nhiên cười nói:

- Ngươi chỉ là phó sứ, đừng có mơ tưởng đoạt vị trí dẫn đầu của ta.



Đêm hôm đó, Minh Nguyệt bí mật đưa Trần Khác rời khỏi thành Đại Lý.



Vì không muốn cho người khác phát hiện, Trần Khác chỉ dẫn theo vài tên hộ vệ, bọn người Vương Thiều, Huyền Ngọc, Tống Đoan Bình đều lưu lại hết ở thành Đại Lý. Từ khi gặp lại, hắn giữ Liễu Nguyệt Nga ở lại bên người, đảm nhiệm cận vệ cho mình.



Lúc này, hắn đang đứng trên chiếc thuyền xuôi theo phía nam dòng Nhị Hải, nhìn lại thành trì càng ngày càng mơ hồ đằng xa, vẫn thấy Trương tổng mang theo nụ cười xấu trên mặt, tràn ngập vẻ ngưng trọng. Mặc dù trước mặt mọi người hắn biểu hiện tràn đầy tự tin, nhưng đối với việc triều đình xuất binh hay không, hắn cũng không dám nắm chắc.



Liễu Nguyệt Nga mặc một thân nam trang, tư thế hiên ngang đứng bên cạnh Trần Khác, sau khi nhìn hắn một hồi lâu, đến cuối nàng vẫn nhịn không được nói:

- Ta không rõ, tại sao ngươi phải gây sức ép như vậy?



- Ha hả.

Trần Khác quay đầu nhìn nàng, cười nói:

- Cái này chung quy là một lần đánh cuộc.



- Đánh cuộc cái gì?



- Bí mật.

Trần Khác thần bí cười cười, nghiêm mặt nói:

- Được rồi, ta tuy rằng không phải là người tốt lành gì, nhưng trong lòng vẫn luôn luôn có một chút ý thức trách nhiệm. Trời ban cho cơ hội tốt như vậy ngay bên miệng, chẳng lẽ lại bỏ qua như kẻ mù? Nếu vậy thì cuộc sống của ta hàng ngày khó thể bình yên.



Dừng một cái, hắn lại nói tiếp:

- Giống như lần này, Đại Lý xảy ra nội chiến, chính là cơ hội tốt cho Đại Tống chen chân vào. Nếu để vài năm nữa, bọn họ thành lập lại được trật tự, Đại Tống muốn chinh phục bọn họ cũng sẽ gặp muôn vàn khó khăn.



Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng in bóng trên mặt nước, ánh mắt Trần Khác như bầu trời đêm, bình thường mà thâm thúy, Liễu Nguyệt Nga lại nghe hắn trầm giọng nói:

- Từ trên xuống dưới ở quốc gia này, đều hướng tới Đại Tống với vẻ tràn đầy kính phục, nếu chúng ta có thể tận dụng lợi thế này, tay trái hoa hồng, tay phải đao kiếm, nhất định có thể trả giá nhỏ nhất để chinh phục được bọn họ. Ta tin tưởng, lấy được Đại Lý sẽ là bước ngoặt lịch sử cho Đại Tống!



- Nó sẽ giúp cho chúng ta chiến thắng được Liêu quốc và Tây Hạ sao?

Liễu Nguyệt Nga nhẹ giọng hỏi.



- Sẽ được…

Trần Khác gật gật đầu.



- Ngươi thật sự có niềm tin sao?

Liễu Nguyệt Nga không tin nói:

- Ngay cả những đời thánh nhân trước đây, Khánh Lịch tân chính cũng đều thất bại. Ông nội của ta từng nói, về sau cũng sẽ không còn người quân tử như vậy nữa.



- Quân tử không có ích gì cho việc cứu nước.

Trần Khác lắc lắc đầu nói.

- Kỳ thật, thời đại này anh tài lập chí báo quốc rất nhiều, chỉ có điều không có ai dẫn đường chỉ lối cho bọn họ. Bọn họ không biết nên đi đâu về đâu, cuối cùng lại đi sai đường, dẫn quốc gia tới sự diệt vong, đưa dân tộc tới chỗ tai họa. Ta nghĩ, ta sẽ cố hết sức cho bọn họ nhìn tới một con đường khác hoàn toàn.

Nói xong hắn vò đầu cười nói:

- Sao ta lại nói về những cái này? Cô khá lắm, lại làm cho ta như bị động kinh vậy. Thật ra ta chỉ là một tên đam mê tửu sắc, tài vận mà thôi.



- Nam nhi thì nên kiến công lập nghiệp, lưu danh sử xanh.

Liễu Nguyệt Nga hạ giọng nói:

- Việc gì mà ngươi phải nói mình trở thành con người bất kham như vậy?



- Nguyệt Nga, cô cảm thấy ta là nam nhân tốt sao?

Trần Khác vui vẻ nói:

- Ta không tưởng tượng được cô lại tinh mắt như thế đâu.



- Bớt tự kỷ ở đây đi…

Liễu Nguyệt Nga vừa mới dâng lên một chút sùng bái trong lòng, nhất thời đều tan thành mây khói:

- Còn nữa, không được gọi ta là Nguyệt Nga, giờ này ta đang cải nam trang.



- Biết rồi, Nguyệt Nga.

Trần Khác gật gật đầu.



- …

Liễu Nguyệt Nga triệt để hết cách, đành phải đổi đề tài nói:

- Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, có thể không đi ra được Đại Lý.













V