Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 6286 : Nơi trời ban

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


- Ta đã làm việc thì cô cứ yên tâm.

Trần Khác cười nói:

- Chờ đến ngày mai cô sẽ biết.



Liễu Nguyệt Nga gật gật đầu, không hỏi nữa.



- Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi ngủ thôi.

Trần Khác vén rèm cửa lên, quay đầu lại chỉ thấy Liễu Nguyệt Nga vẻ mặt xám xịt.



- Ngươi còn nói lung tung muốn vớ bở hả.

Liễu Nguyệt Nga cũng không dễ bị bắt nạt như Minh Nguyệt công chúa, lạnh lùng bỏ lại một câu:

- Ta sẽ ném ngươi xuống Nhị Hải.

Nói xong liền ngồi xếp bằng ở ngoài cửa khoang.



Nhìn bóng lưng của nàng, Trần Khác cười khổ nói:

- Cô đừng quên là mình đang mặc nam trang.



- Thân phận của ta hiện giờ là hộ vệ.

Liễu Nguyệt Nga cũng không thèm nhìn hắn, dừng một cái buồn bã nói:

- Khi không ngủ được tại sao ngươi không suy nghĩ một chút, tất cả những việc ngươi đã làm, xứng đáng với Tô Tiểu Muội sao?



- …

Trần Khác bỗng chốc hết chỗ nói rồi.





Sáng sớm hôm sau, thuyền đi đến Hạ Quan – cửa ngõ phía nam kinh đô Đại Lý. Năm xưa Nam Chiếu Vương Bì La Các thống nhất lục chiếu, xây dựng nên Nam Chiếu quốc. Định đô ở thành Đại Lý, ở giữa Thương Sơn và Nhị Hải là thông đạo dài hẹp nối liền hai đầu quan ải. Phía Bắc gọi là Thượng Quan, phía nam gọi là Hạ Quan, hai nơi cách xa nhau trăm dặm, hỗ trợ nhau bảo vệ xung quanh đô thành. Đoàn thị sở dĩ có thể ở trong tình cảnh hiểm nghèo mà vẫn có thể nắm vững được đô thành, là nhờ ở Thượng Quan và Hạ Quan đều do nhiều thế hệ con cháu Đoàn thị thủ vệ. Nếu không có nội chiến, chỉ vẻn vẹn hai quan ải này cũng “vạn người không thể khai thông quan khẩu”, điều đó đủ làm cho người ta khiếp sợ.



Nơi này mưa gió bốn mùa ít thay đổi, vào đông xuân thì nổi gió tây, hạ thu thì nổi gió tây nam, bốn mùa gào thét, đêm không thể ngủ, người đang đi trên đường thường bị thổi cho không mở mắt ra được. Người ta gọi đó là “gió Hạ Quan”, trong “Đại Lý tứ cảnh” thì nó cũng là một loại làm cho người khác không thể ưa thích.



Trên bến tàu Hạ Quan, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Trần Khác, Trương Du và Hầu Nghĩa đã đứng chờ ở chỗ này từ hôm qua, lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, tươi cười, rất nhanh đưa đoàn người Trần Khác từ bến tàu đi vào trong xe ngựa.



Sau khi vào chỗ ngồi của mình, Trần Khác dùng sức chà xát mặt nói:

- Vùng đất quỷ quái này, như là đem da mặt của ta cạo đi rồi.



- Đây là phong khẩu của thành Đại Lý. May mà giờ là mùa hè, nếu gặp lúc xuân sang gió tây nổi lên thì nó còn giống như dùng dao nhỏ cào lên mặt.

Trương Du cười nói:

- Nhắc tới đó cũng thật kỳ lạ, chỉ cần rời khỏi nơi này không đến mười dặm, thì đã không còn có gió nữa rồi.



- Nơi này của Đại Lý thật là kỳ lạ.

Trần Khác cười nói:

- Thiện Xiển phủ mà chúng ta đi, nghe nói nơi đó bốn mùa đều như mùa xuân, không có đông hạ thu.



- Không hề khoa trương chút nào.

Trương Du gật đầu nói:

- Một năm bốn mùa đầy hoa nở, thật làm cho người ta chỉ muốn ở lại.

Dừng một cái lại nói:

- Nơi đó cũng thuộc phạm vi của thành Đại Lý. Nhưng mấy năm nay bị Cao thị từng bước xâm chiếm, đã thu nhỏ một nửa so với ban đầu rồi, làm cho người ta thật thổn thức.



Hầu Nghĩa đi theo Trần Khác một đường xuôi nam, đi tới thành Đại Lý lại bị đẩy tới bên người Trương Du, đi theo y vài chỗ nên cũng hiểu cơ bản về Vân Nam, giờ phút này khó hiểu nói:

- Muốn rời khỏi Đại Lý thì phải theo hướng bắc, hoặc là hướng đông nam, chúng ta lại đi hướng đông vào Thiện Xiển phủ để làm gì?



- Thiện Xiển phủ thật ra không đơn giản chút nào.

Trần Khác cười nói:

- Ta thích đặt tên cho nơi đó là Côn Minh, chỗ đó là quê hương của Đoàn gia, đối với chúng ta nó rất có ý nghĩa.



Hầu Nghĩa cười khổ nói:

- Đại nhân đưa ta tới Đại Lý, bảo ta đi quan sát tỉ mỉ địa hình, hóa ra đều là lừa gạt.



- Ta không lừa ngươi.

Trần Khác lắc đầu cười nói:

- Việc quan sát tỉ mỉ địa hình, phải trèo đèo lội suối, đi đường nhỏ, làm cho Hầu lão bản vất vả khổ cực một phen rồi. Nhưng Hầu lão bản chính là đang làm đại sự đó!

Kỳ thật dọc đường đi, hắn đều âm thầm quan sát Hầu Nghĩa, bởi vì tương lai có việc cần người kiên cường nghị lực mới có thể thành công. Hiện tại có thể thấy Hầu Nghĩa không hổ đã từng xông qua tây bắc, là người kiên nghị nhẫn nại, không phải đơn giản như mấy tên Thục thương xuất thân ở nơi sang giàu có thể sánh bằng.



- Có thể làm đại sự gì?

Hầu Nghĩa lúc này không chịu bị hắn lừa dối nữa rồi, bình tĩnh hỏi.



- Ta tùy tiện nói cho ngươi ba điểm. Thứ nhất, mỏ đồng siêp cấp mà chúng ta cần, nó nằm cách thành Thiện Xiển không đến hai trăm dặm. Thứ hai, bên cạnh thành Thiện Xiển có Điền Trì, là nhánh của sông Kim Sa – Ngọn nguồn của sự phát triển. Là nơi nối thông giữa sông Kim Sa và Trường Giang. Thứ ba, cách thành Thiện Xiển chưa đầy sáu mươi dặm về phía nam có Bàn Giang, là nơi khởi đầu của Châu Giang, có thể đi thẳng tới Quảng Châu.

Trần Khác thản nhiên nói.



- Thật sao?

Hầu Nghĩa vẻ mặt khó tin nói:

- Chẳng lẽ ông trời thực sự an bài như vậy?



- Nói lời vô ích.

Trần Khác lườm anh ta một cái nói.

- Ông trời đúng là an bài như vậy.



- Ta cuối cùng cũng hiểu được, vì sao đại nhân vẫn nói, ông trời cho lộc mà không lấy thì phải chịu tội là có ý gì rồi.

Hầu Nghĩa dùng sức nuốt nước bọt nói:

- Đây đúng là chuẩn bị cho Đại Tống một bữa tiệc ngon!

Nói xong liền không thể tự kiềm chế mà lâm vào ảo tưởng:

- Đại Tống đầu tiên xuất binh tới Thiện Xiển, sau đó điều động dân phu đào mỏ, rồi theo sông Kim Sa vận chuyển tới Trường Giang, từ nay về sau không cần phải vất vả nữa rồi…

Việc này mà thành công thì anh ta sẽ trở thành đệ nhất thương nhân ở Đại Tống.



- Lau khô nước miếng của ngươi đi.

Trương Du mỉm cười nói:

- Thứ nhất, khu vực khai thác mỏ kia đã không còn nằm trong tay Đoàn gia nữa rồi, hiện tại nó thuộc về địa bàn của Cao gia. Thứ hai, sông Kim Sa thế nước hung mãnh, chỗ nguy hiểm nhiều vô số. Nếu không có mười năm đại tu thì không thể dùng để vận chuyển đồng được. Khách quan mà nói, đi theo đường thủy Châu Giang thì còn có tin cậy một chút, sau khi thuyền tới Quảng Châu, đổi sang thuyền biển đi lên phía bắc, tuy rằng đường đi phức tạp hơn nhưng còn có khả năng thực hiện được, phí tổn cũng tiết kiệm được không ít.



- Vậy cũng đáng để đi mạo hiểm.

Hầu Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chẳng lẽ lại có thể không có khó khăn sao, khắc phục là được!



- Nói rất hay!

Trần Khác vỗ tay cười nói:

- Đúng là Hầu lão bản mới có tâm trí này. Lần này chúng ta trở về kinh, chính là đi theo đường thủy Châu Giang về phía đông, khảo sát thực địa một chút, xem đường thủy này có thể dùng được hay không.


Hàn Kỳ sảng khoái, tiếp nhận câu chuyện, nói:

- Mà do hiện tại ngân khố quốc gia không có tiền, triều đình không có chi phí xuất binh, hiểu không?



- Ngân khố quốc gia không có tiền, nhưng vẫn có khả năng đánh giặc, mấu chốt là xem cuộc chiến này có giá trị hay không. Nếu có giá trị, sẽ cắt giảm kinh phí ở chỗ khác bù vào.

Trần Khác bất động thanh sắc nói:

- Về phần quân đội, theo hạ quan biết, những năm gần đây, quân đội Tây Lộ Quảng Nam luôn luôn tiêu diệt phỉ tặc ở nơi núi cao rừng sâu, văn võ Quảng Châu cũng mấy lần xin được xuất binh, tiến vào Đại Lý tiêu diệt Mã Chí Thư. Có thể nói kể cả quân lực lẫn sĩ khí đều có thể dùng được, chỉ cần dùng số quân đội binh mã này là đủ.



- Không được.

Hàn Kỳ lắc đầu nói:

- Tây lộ Quảng Nam mới được bình định lại, nếu đưa quân đội đi nơi khác sẽ khó bảo toàn được việc tái sinh biến loạn.



- Chiến sự nơi đó đã ổn định, có thể điều động ra một ít quân đội từ đó.

Trần Khác cố gắng nói:

- Sau đó ngay tại chỗ chiêu mộ lại một ít phiên binh, cứ như vậy có thể giảm bớt tai họa ngầm ở Quảng Tây. Thứ hai, một bên huấn luyện, một bên rút binh…



- Vớ vẩn!

Hàn Kỳ quát lớn:

- Ngươi nghĩ đến huấn luyện dân thành binh, có thể một sớm một chiều là được hay sao?



- Chỉ cần chúng ta hành động nhanh một chút, trong vài năm Đại Lý sẽ không phát sinh chiến tranh, đầy đủ thời gian huấn luyện được bọn họ.

Trần Khác nói:

- Quân đội xuất phát từ Quảng Tây, dọc theo sông Hồng Thủy, nam Bàn Giang, đến Thiện Xiển phủ. Nơi đó là địa bàn của Đoàn gia, chúng ta sẽ trú đóng trong đó, uy hiếp Cao gia và Dương gia, giúp cho Đoàn thị có cơ hội đàm phán. Bề ngoài thì chúng ta cho Đoàn thị chỗ dựa, bên trong thì bảo vệ khai thác mỏ đồng, đây mới là động cơ để chúng ta xuất binh, chứ không phải đi giúp Đoàn gia tiêu diệt Cao gia hoặc Dương gia.



Nghe Trần Khác nói việc xuất binh không phải để đi đánh giặc mà chỉ để uy hiếp, vẻ mặt Triệu Trinh rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn không yên tâm hỏi:

- Trần ái khanh, ngươi có thể bảo chứng được quân đội Đại Tống sẽ không bị cuốn vào chiến tranh?



- Hoàng thượng minh giám, vi thần có mười phần tin tưởng.

Trần Khác trịnh trọng gật đầu nói:

- Bởi vì Cao gia ở Điền Đông, chắc hẳn sẽ không làm phản Đoàn gia đâu ạ.



Nghe thấy câu này của Triệu Trinh, Trần Khác thật muốn nhổ vào mặt ông ta. Đường đường là hoàng đế Đại Tống, con dân hơn trăm triệu, quân đội lên đến hàng triệu, quân phí mỗi năm đổ vào lên đến tám chín triệu quan, lại sợ chiến tranh như sợ cọp, thật làm người ta khinh thường.



Đương nhiên hắn không thể biểu lộ thái độ, chỉ đành phải thở ra một hơi thật sâu, gật đầu nói:

- Cuộc xung đột võ trang với qui mô nhỏ là không thể tránh khỏi. Nhưng vi thần đảm bảo, tuyệt không để cho quân đội Đại Tống rơi vào trạng thái chiến tranh toàn diện.



- Cái này tính là quân lệnh trạng à?

Hàn Kỳ trầm giọng hỏi.



- Tính.

Trần Khác cũng trầm giọng trả lời:

- Nhưng ta cần sự ủng hộ toàn lực của triều đình.



Kỳ thật, sự hiểu biết về nước Đại Lý của các bô lão ở thành Biện Kinh rất ít. Trên cơ bản là Trần Khác nói thế nào thì họ nghe thế ấy. Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà làm cho họ cảm thấy không chắc chắn.



- Theo như ngươi dự đoán, mỏ đồng của nước Đại Lý có thể sản xuất bao nhiêu?

Trước khi hoàng thượng trả lời, thứ tướng Tăng Công Lượng nãy giờ vẫn chưa nói tiếng nào, cuối cùng cũng mở miệng.



Đây là một vấn đề rất quan trọng, mọi người đều nhìn về phía Trần Khác.



- Mỏ đồng Đông Xuyên có thể nói là vô tận, nhưng trình độ khai thác và tinh luyện kim loại thì lại có hạn.

Trần Khác nói:

- Theo như ta ước chừng, sản lượng đồng ở Vân Nam có thể chỉ có hai mươi, ba mươi triệu cân. Tùy theo việc gia tăng sức người, sức của và sự tiến bộ kĩ thuật, sản lượng sẽ tăng thêm. Đây cũng là lí do vì sao ta để thương nhân đến khai thác, rồi chính phủ thu mua. Bởi vì những thương nhân sẽ vì muốn đạt được lợi ích lớn nhất, nhất định sẽ nghĩ cách để gia tăng sản lượng.



- Tính kĩ, thì có lẽ là ba mươi triệu cân.

Tăng Công Lượng là tác giả của “võ kinh tổng yếu”, có những tiềm thức dày dạn về kĩ thuật, nghe ông ta nói như nắm rõ trong lòng bàn tay:

- Theo như quy chế của bản triều, thường đúc tiền dùng ba cân mười lượng đồng, một cân tám lượng chì, tám lượng thiếc thì được ngàn tiền, nặng năm cân, mạt vụn hao phí mười lượng.

Ngừng một lát, nói:

- Cho nên ba mươi triệu cân đồng chỉ có thể làm được tám triệu hai trăm ngàn quan tiền. Mà để nuôi một người lính, một năm phải cần sáu mươi quan. Giả sử đóng năm mươi ngàn quân, mỗi năm phải tốn ba triệu quan, lại khấu trừ đi khoản chi phí vận chuyển, còn lợi nhuận của thương nhân, sợ là sẽ đạt từ ba đến năm triệu quan. Tính như thế, dường như triều đình ngoài việc giải quyết sự thiếu hụt tiền, thì chính là ra sức lãng phí.



Tăng Công Lượng vừa nói thế, mọi người đổ mồ hôi lạnh, trừng to mắt nhìn về phía Trần Khác. Nếu như tiểu tử này không đưa ra được câu trả lời vừa lòng, phải mắng hắn đến chết.



Trần Khác lại mỉm cười nhìn về phía Hàn Kỳ từng đảm nhiệm Tam Ti sứ, nói:

- Xin hỏi tướng công, trước mắt, tiền đúc hằng năm của Đại Tống là bao nhiêu?



- Có năm đạt bốn triệu quan, có năm đạt năm triệu quan, đại khái là dao động giữa hai con số này.

Hàn Kỳ nói.



- Bây giờ, lượng tiền tệ cung ứng của triều đình lập tức tăng vọt lên hai lần, có thể giải quyết vấn đề thiếu tiền. Điều này đối với Đại Tống mà nói, có dùng bao nhiêu tiền đi nữa cũng không đổi được.

Trần Khác bình thản nói:

- Muốn nói rõ vấn đề này, trước tiên phải hiểu rõ, cái gì gọi là thiếu tiền?



Các bô lão đang có mặt đương nhiên sẽ không biết trả lời vấn đề này của hắn, Trần Khác đành tự hỏi tự trả lời:

- Cái khổ của việc thiếu tiền của nhà nước lẫn tư nhân mấy năm gần đây, chính là hàng hóa không lưu thông, thương nhân bó tay, không làm được gì, dân tình quẫn bách. Đó gọi là thiếu tiền. Không biết các vị tướng công có từng nghĩ đến, tại sao triều đình nhiều năm đúc tiền, nhưng vấn đề thiếu tiền lại càng ngày càng trầm trọng không?



- Cái này quả thật có nghĩ đến…

Hàn Kỳ gật đầu nói:

- Theo như lão phu thấy, chủ yếu là có ba nguyên nhân. Một là tình trạng tự ý lấy tiền đồng đúc thành vũ khí, đồ dùng trong dân gian. Một là một lượng tiền lớn bị chảy ra nước ngoài. Còn có một nguyên nhân, chính là những nhà giàu có thích tích trữ tiền.

- Xu tướng quả nhiên cao kiến.

Trần Khác nịnh bợ một chút, nói:

- Mấy nguyên nhân này, quả thật làm tình trạng tiền nặng vật nhẹ (giá cả của tiền ngày càng cao, trong khi đó giá của vật chất lại ngày càng thấp), cục diện không đủ để lưu thông hàng hóa ngày càng nghiêm trọng. Nhưng đây chỉ là lí do ngoài mặt của việc thiếu hụt tiền, chứ không phải là lí do bên trong.



- Khẩu khí thật là lớn….

Hàn Kỳ không khỏi hừ nhẹ nói:

- Thật muốn nghe cao kiến của Trạng nguyên.

- Kì thật, muốn thảo luận đến vấn đề thiếu hụt tiền, trước tiên phải làm rõ, rốt cục Đại Tống cần bao nhiêu tiền đồng,mới có thể duy trì dòng lưu chuyển kinh tế một cách bình thường.

Trần Khác cố nói một cách dễ hiểu nhất:

- Tiền làm ra có tác dụng gì? Trừ số bị đám nhà giàu tích trữ ra, còn lại đều là dùng để trao đổi mua bán hàng hóa. Cho nên nói, hàng hóa và hóa tệ là hai cực đối lập. Đại Tống có bao nhiêu hàng hóa đang lưu thông thì cần bấy nhiêu hóa tệ lưu thông.













V