Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 6287 : Giải quyết vấn đề thiếu tiền

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


Kì thật, Trần Khác nói không chuẩn xác lắm, nhưng giải thích với đám người có vốn kiến thức kinh tế bằng không này, chỉ có thể càng đơn giản càng tốt.



Thấy mọi người suy nghĩ một lát, rồi đều gật đầu tán đồng, Trần Khác nhẹ nhõm thở ra một hơi, nói:

- Cho nên, nguyên nhân xuất hiện hiện tượng thiếu hụt tiền, chắc chắn là tạo bởi hai phương diện sau: lượng thương phẩm lưu thông quá nhiều, nhiều hơn lượng hóa tệ được cung ứng. Hoặc lượng hóa tệ lưu thông bị giảm bớt, không đủ để trao đổi hàng hóa.



- Thiên triều Đại Tống ta, thương mại phồn vinh, kinh tế phát triển, là triều đại mà không có bất cứ triều đại nào trước đây so được. Nhất là hoàng thượng tại vị mấy năm nay, giảm nhẹ sưu thuế, lao dịch, cùng dân nghỉ ngơi. Bá tánh trong thiên hạ có thể tự do mua bán, làm cho lĩnh vực lưu thông mua bán tăng trưởng một cách bùng phát. Điều này bức bách phải có đủ lượng hóa tệ để có thể lưu thông hàng hóa, giúp cho thương phẩm có thể thuận lợi trao đổi. Như vậy, bá tánh mới có thể kiếm tiền, triều đình cũng có thể thu thuế.

Dừng một lát, Trần Khác lại thở dài nói:

- Nhưng Đại Tống ta thiếu kim loại quý hiếm, sản lượng vàng, bạc, đồng đều rất thấp. Ở triều đại trước, kinh tế chưa phát triển, hàng hóa chưa phong phú, trước mắt còn có thể ứng phó. Nhưng sự phồn vinh của bàn triều vượt gấp mười lần tiền triều, vấn đề thiếu hụt tiền lập tức lộ rõ.



- Có câu vật gì hiếm hoi thì quý, tiền đồng cũng vậy. Bởi vì việc thiếu hụt tiền ngày càng nghiêm trọng, hiện tượng tiền quý, vật rẻ càng lúc càng trầm trọng. Lúc này, cất trữ tiền đồng biến thành việc có lợi. Những nhà giàu không ngừng cất giữ tiền đồng, làm cho càng nhiều lượng tiền đồng không thể lưu thông. Lượng tiền đồng bị cất trữ chỉ có thể là con số biểu hiện sự giàu có, nhưng chủ yếu là chủ nhân lại không dùng nó, đối với xã hội mà nói, số tiền đó là không có giá trị sử dụng. Cho nên, sự thiếu hụt lại càng gia tăng. Đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính ngày càng nghiêm trọng.



Lời của Trần Khác vô cùng dễ hiểu, lại như một ngọn đèn sáng, vì thế làm cho hoàng thượng và các vị tướng công hiểu ngay những vấn đề mà trăm suy ngàn nghĩ cũng không lí giải được trước đó. Hàn Kỳ bừng tỉnh, nói:

- Cho nên, việc khai thác một lượng đồng lớn ở Vân Nam, Đại Lý, không những giúp cho lượng tiền đúc của triều đình tăng gấp bội, mà quan trọng hơn là, sẽ làm cho giá trị tiền đồng giảm, thoát khỏi nguy hiểm. Bởi vì mặc dù việc khai thác có hạn, nhưng mỏ đồng lại vô hạn, tiền đồng trên thị trường cũng sẽ càng lúc càng nhiều, mà không phải lo lắng bị cạn kiệt. Do đó, số tiền đồng mà đám nhà giàu sẽ không tiếp. Cho nên, bọn họ sẽ cố tiêu hết số tiền đó, làm cho lượng tiền đồng trên thị trừing lập tức gia tăng, vấn đề thiếu hụt tiền mới có thể giải quyết triệt để…. Tiêu nhiều tiền, thuế má của triều đình đương nhiên cũng tăng lên theo, vấn đề thu không đủ chi đương nhiên cũng được giải quyết!



- Hàn tướng công cao kiến!

Trần Khác lần này thật sự khâm phục, nhanh như thế, Hàn Kỳ đã có thể hiểu được lí luận của đời sau, quả thật là thiên tài.



- Ngươi mới là cao kiến!

Hàn Kỳ nhìn Trần Khác một cách tán thưởng, nói :

- Ta thấy hay là ngươi đến Tam Ti đi, luyện tập mấy năm, thì có thể đảm đương tài chính của Đại Tống rồi.



….



Hàn tướng công rất ít khi khen ai, nghe ông ta tán thưởng Trần Khác như vậy, hoàng thượng vô cùng vui mừng…. Trạng nguyên mà tự mình đặc biệt chọn, các đại thần ít nhiều cũng có lời dị nghị. Bây giờ, ngay cả Hàn Kỳ hà khắc nhất cũng mở miệng tán thưởng Trần Khác, đương nhiên chứng minh được cách nhìn người của mình.



- Ngươi cần sự ủng hộ gì?

Triệu Trinh cười hỏi Trần Khác.



- Bẩm hoàng thượng, có ba điều. Thứ nhất, điều quân đội dưới tay lão tướng quân Quảng Nam Lộ - Dương Văn Quảng đến Vân Nam, ở Quảng Nam thì chiêu mộ ba đến năm mươi ngàn nhân mã. Thứ hai, chiêu mộ một trăm ngàn dân phu ở vùng Lưỡng Quảng, cũng điều thêm vài viên quan kĩ thuật chuyên quản việc nạo vét, khai thông sông Hồng Thủy. Thứ ba là vấn đề giải quyết quân phí kịp với phí công trình, xin triều đình áp dụng phương thức mãi phát dự thu (thời Đường - Tống, triều đình sẽ bán lại quyền đánh thuế, kinh doanh, quản lí cho các người dân, thương nhân ví dụ như quyền cung ứng, thu thuế muối, đường…. Ở trường hợp này, các thương nhân sẽ ứng trước tiền để khai thác mỏ đồng, triều đình sẽ trao quyền làm chủ mỏ đồng cho các thương nhân theo giao dịch) , tương lai sẽ chia thầu mỏ đồng cho các thương nhân Đại Tống.



- Tầm nhìn thật là độc.

Hàn Kỳ cười ha hả, nói:

- Chọn trúng ngay đệ nhất quân ở Lĩnh Nam.

Bây giờ, ông ta cảm thấy Trần Khác thuận mắt hơn nhiều.



- Không như thế, lấy gì để làm khiếp sợ cả Đại Lý.

Trần Khác mỉm cười đáp:

- Không như vậy, lấy gì để luyện tập tân binh. Đợi đến khi tân binh tinh nhuệ, Dương lão tướng quân có thể tiếp tục tọa trấn Đại Lý, uy hiếp Ấp La, Thổ Phiên, lại có thể di chuyển quân đội đến nơi khác, nhưng vẫn nghe theo điều động của triều đình.



- Hai điều kiện trước có thể suy nghĩ, nhưng điều thứ ba, việc khai thác mỏ đồng, vận chuyển, đúc tiền trước giờ đều do triều đình một tay tiếp quản, không đến tay của đám thương nhân.

Phú Bật nói:

- Điều này có quan hệ đến sự an toàn của Đại Tống.



- Tình huống không giống. Trước tiên, mỏ đồng của Đại Lý là khai thác không hết. Triều đình không cần phải lo lắng vấn đề khai thác quá độ. Thứ hai, việc khai thác đồng ở Vân Nam chỉ là bước đầu tiên, vẫn cần phải vận chuyển ra khỏi Đại Lý mới có thể dùng. Nhưng Đại Lý núi cao, sông rộng, giao thông khó khăn. Chỉ cần triều đình khống chế được tuyến đường trên sông Hồng Thủy, thì có thể đảm bảo giám sát được toàn bộ quá trình vận chuyển từ mỏ đồng, không lo mất kiểm soát.



Sự trình bày hợp tình hợp lí của Trần Khác, làm cho hoàng thượng và các vị tướng công không thể đưa ra nghi vấn gì nữa, bèn cho hắn lui về trước đợi ý chỉ.



Đợi Trần Khác rời đi, Triệu Trinh nhìn mấy vị tướng gia chấp chính, nói:

- Việc xuất binh đến Đại Lý, ý kiến của các vị tướng công thế nào?



Lúc này, lên tiếng là phải gánh lấy trách nhiệm, mấy vị Tham tri Chính sự và Xu Mật phó sứ đều nhìn về phía Tể tướng và Xu tướng.



Lúc này, Phú Bật thân là Tể tướng đứng đầu, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm, ông ta khẽ than một tiếng, chuyển vấn đề, nói:

- Trận lụt lớn trên toàn quốc vào năm ngoái, khắp nơi thiên tai, khắp nơi cần phải cứu tế, quốc khố trống rỗng. Thật lòng mà nói, nếu không phải năm ngoái có khoảng thu vào từ việc bán đi Thập Tam Hành Phố, thần cũng không biết làm thế nào có thể qua được. Hoàng thượng thức khuya dậy sớm, mọi người mệt chút cũng là điều nên làm, nhưng không thể lại như thế nữa… thành Biện Kinh không còn Thập Tam Hành Phố có thể bán nữa.



Mọi người đều gật đầu, nan đề lớn ‘nhũng quan, nhũng binh, nhũng phí’ của triều đình xét đến cùng, chính là một đợt khủng hoảng tài chính. Cuộc khủng hoảng tài chính hiện nay của triều đình càng ngày càng lớn, quốc khố trống rỗng, nếu không giải quyết thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.



- Hoàng thượng chắc chắn là phải tăng thu giảm chi.

Phú Bật nói thành khẩn vô cùng:

- Giảm chi, chính là để cắt giảm tam nhũng, nhưng ai cũng biết, nhũng nào cũng có những trở ngại vô tận. Ngài vừa hơi động vào, đảm bảo sẽ có người liều mạng với ngài. Tam nhũng nhất định phải xóa bỏ, nhưng xuống tay phải thật cứng. Trước tiên phải vững lòng đã, quốc khố có tiền, gặp chuyện sẽ không hoảng, mới có thể vững vàng mà từng bước xuống tay cắt giảm.



- Tể tướng, đây là những lời thành khẩn vì nước.

Triệu Trinh nghe thấy, tán thưởng nói:

- Tăng thu là việc mà mọi người đều thích thú, cản trở ít, hiệu quả cũng tốt.



- Lời của hoàng thượng thật đúng.

Phú Bật khen nói:

- Cho nên, nếu như thật sự có nguồn mỏ đồng vô tận, có thể liên tục vận chuyển đến Đại Tống ta, giải quyết vấn đề thiếu hụt tiền, vực dậy công thương, gia tăng thuế má, như vậy thì không có gì tốt hơn.

Ông ta tỏ rõ thái độ của mình:

- Do đó, phái binh, chiêu nạp phu, đóng quân đều đáng.

Dừng một chút, lại than:

- Đương nhiên, nếu như tất cả đều thuận lợi, thì là đại cát đại lợi. Nhưng nếu mỏ đồng ở Đại Lý không nhiều như ta tưởng tượng, hoặc có đi nữa, nhưng không vận chuyển được, hay gặp phải sự phản đối mãnh liệt của dân bản địa, làm cho dự tính của triều đình thất bại. Không chỉ làm tổn thất uy danh của Đại Tống ta, mà còn làm tổn hao binh lực, tài lực.



- Xu tướng thấy thế nào?

Triệu Trinh thấy vẻ mặt không cho là đúng của Hàn Kỳ, liền hỏi:



- Đại Tống ta cho dù có uy danh đi nữa, cũng chỉ là thứ uy danh giả để dọa người, làm mất cũng chẳng tổn thất gì.

Hàn Kỳ trầm giọng nói:

- Còn sự lo lắng về những tổn hao của Phú tướng, Trần Khác quả thật chỉ cần ba mươi ngàn binh lực và một vài quan viên. Nếu ngay cả một chút giá này triều đình cũng không chịu bỏ ra, vậy thì chỉ có thể đừng làm gì khác nữa.




Nhà cửa của bá tánh trong thành đều bị sung thành quân doanh. Khắp nơi đều là các sĩ tốt Đại Tống đội nón mềm, cung thủ Thiểm Tây, binh đao Hà Bắc, thần xạ doanh của cấm quân, sương quân từ Chiết Giang đến, còn có động binh chiêu mộ ở địa phương. Các lộ quân đến từ các nơi, lộn xộn cả lên, do đó quân kỉ thế nào thì không cần phải nói.



Trên đường Trần Khác đến thì thấy mấy trận ẩu đả, cướp bóc người dân. Thấy thế, đôi mày liễu của Liễu Nguyệt Nga dựng đứng, mấy lần muốn thấy chuyện bất bình mà ra tay, nhưng bị Trần Khác kéo lại…. Vừa đến ngày đầu đã ra uy, còn muốn sau này có chỗ sống không?



Một mạch đi thẳng đến trước bên ngoài nha môn của chuyển vận ti Quảng Tây, mới thấy được trật tự. Chỉ nhìn thấy hai con sư tử đá ở hai bên cổng lớn, hai bức tường hình chữ bát (八), mỗi bên tường đứng xếp một hàng quân sĩ cao lớn, mũ giáp sáng bóng, nghiêm ngặt canh phòng, không cho bất cứ kẻ nào không phận sự xông vào nha môn.



Trần Khác đi một mạch đến trước cửa nha môn, lập tức gây sự chú ý của thủ vệ, lớn tiếng quát:

- Kẻ đến, báo danh!



- Tân nhiệm Quảng Tây Nam lộ vận chuyển phán quan – Trần Khác, đến Chuyển vận sứ ti báo tin.

Trần Khác cao giọng báo cáo đại danh, Trương Thành đưa danh thiếp của hắn lên.



Vệ sĩ nhanh chóng vào trong bẩm báo. Không lâu sau, trung môn mở rộng, một lão giả vận áo bào tím, râu tóc bạc phơ, cười lớn từ trong nha môn bước ra nghênh đón:

- Mấy ngày trước vừa nhận được công văn của triều đình, không ngờ hôm nay Trọng Phương đã đến rồi, đến thật nhanh.



Trần Khác vội xoay người xuống ngựa, cung kính hành lễ nói:

- Hạ quan bái kiến Chuyển vận sứ đại nhân.



- Ài, Trọng Phương không cần câu nệ tiểu tiết, gọi ta một tiếng lão ca được rồi.

Chuyển vận sứ Vương Hãn, chính là thúc thúc ruột của Vương Khuê, đối với vị tiểu đồng hương Trạng nguyên này, tự nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết. Sau khi nhìn thấy tướng tá cao to, anh võ bất phàm của hắn, liền yêu thích vô cùng.



Trần Khác thầm nghĩ, như vậy không phải loạn hết cả bối phận rồi sao, cười khổ nói:

- Sao dám, sao dám, vẫn là gọi lão bá đi.



- Tùy ý ngươi.

Vương Hãn mặt mày hớn hở, nắm lấy tay Trần Khác, bước vào nha môn nói:

- Trước khi đến cũng không nói một tiếng, để ta triệu tập văn võ Quảng Tây đến tiếp đón ngươi.



- Tuyệt đối không được.

Trần Khác cười nói:

- Hạ quan là một ‘người chết’, nên kín tiếng một chút.



- Ồ.

Vương Hãn cảm thấy kì lạ hỏi:

- Lời này là thế nào?



Trần Khác nói ngắn gọn, rõ ràng một lượt việc giả chết sau khi bị hành thích, để ép Đoàn thị Đại Lý hiến đất cho Đại Tống, thỉnh cầu quân Tống vào vùng Điền.



Nghe xong, lão Vương Hãn cười ra nước mắt, vỗ vai Trần Khác nói:

- Thật là có một tên tiểu tử như nhà ngươi, hù tên cháu trai đó của ta mất cả hồn rồi phải không?



- Vương Nội Hàn trấn định tự nhiên, ứng đối thong dong, không biểu lộ chút sợ hãi.

Trần Khác cười nói.



- Ngươi đừng trác phấn lên mặt nó.

Vương Hãn lắc đầu cười nói:

- Ta nhìn nó trưởng thành, sao có thể không biết lá gan của nó chứ?



Đang nói chuyện, hai người đã vào đến sảnh chính, ngồi vào vị trí chủ, khách. Vương Hãn sai người bưng trà lên cho hắn, hàn huyên vài câu, liền nói đến thế cục ở Đại Lý, Trần Khác hỏi:

- Hạ quan mấy ngày nay vội vàng lên đường, có tiến triển gì mới không?



- Quả thật có biến đổi lớn.

Vương Hãn vuốt râu nói:

- Thám tử hồi báo, Dương Doãn Hiền đã chạy khỏi Đại Lý, về đến Mưu Thống…

Dừng một lát, lại nói:

- Ngoài ra, Cao gia đã bắt giết Mã Chí Thư, vài ngày nữa, có thể sẽ gửi thủ cấp đến Quế Châu.



- Ừm…

Đây đều là trong dự liệu, Trần Khác gật đầu nói:

- Xem bộ Cao Trí Thăng đã ra quyết định, không cho chúng ta cái cớ để vào vùng Điền Đông rồi.



- Ừ.

Vương Hãn gật đầu nói:

- Người ta muốn chuyên tâm nội chiến, đương nhiên phải dọn sạch chiến trường rồi.



- Vậy Cao Trí Thăng có biểu lộ thái độ ủng hộ bên nào không?

Trần Khác khẽ chau mày nói.



- Không có.

Vương Hãn nhìn Trần Khác một cái, nói:

- Chúng ta vẫn theo như kế hoạch tiến vào Điền Đông chứ?











V