Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 6288 : Lão Cao đành chịu
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
- Ngươi nói xem, Dương Doãn Hiền nếu đã trở về Mưu Thống rồi, còn đợi gì nữa?
Vương Hãn cũng là từ đầu năm, sau khi biết tin Mã Chí Thư bị hạ mới bắt đầu chú ý đến tình hình của Đại Lý. Mặc dù tin tình báo liên tục không ngừng, nhưng cũng khó tránh tình trạng ngắm hoa trong sương, bị phân cách một tầng.
- Có lẽ là đợi Cao Trí Thăng tỏ rõ thái độ.
Trần Khác có hiểu biết sâu sắc về Đại Lý:
- Ban đầu, y không cần để ý đến Cao gia, nhưng Đoàn Tư Liêm cầu cứu Đại Tống làm trong lòng y nảy sinh nghi kị. Tám phần là muốn làm cho Cao Trí Thăng cũng khởi binh. Một người công thành Đại Lý, một người đoạt phủ Thiện Xiển.
Nghe hắn nói rõ ràng cứ như tận mắt trông thấy, Vương Hãn không khỏi tin hắn hết bảy phần, lại hỏi:
- Vậy Cao Trí Thăng sẽ có thái độ thế nào?
- Thái độ của Cao gia rất khéo léo.
Trần Khác nhấp một ngụm trà, nói:
- Dự tính ban đầu của bọn họ là ủng hộ Dương gia tạo phản, sau đó đợi cho Đoàn gia cứu mình. Sau đó, sư tử lại há rộng mồm, khởi binh cứu vua, mục đích ngoài mặt và mục đích thật sự đều thu được.
Dừng một chút, nói:
- Ai biết được có biến cố bất ngờ, nửa đường lại có Trình Giảo Kim, Đoàn Tư Liêm muốn ôm chân Đại Tống, dự tính của Cao gia tạm thời thất bại.
- Vậy Cao gia có chuyển sang ủng hộ Dương gia không?
Vương Hãn hỏi.
- Không đến bước bất đắc dĩ sẽ không làm như vậy, cái này quá thiệt hại.
Trần Khác nói:
- Vả lại, hai trăm ngàn đại quân của Đại Tống ta tập kết ở biên cảnh, Cao Trí Thăng sao dám vọng động?
- Không đợi được sự hưởng ứng của Cao Trí Thăng, Dương Doãn Hiền có làm một mình không?
Vương Hãn nói:
- Nghe nói Thổ Phiên cũng tập hợp quân đội ở biên cảnh, có khi nào trở thành ngoại viện của Dương gia không?
- Có khả năng này, nhưng cũng không cần quá lo lắng.
Trần Khác bình thản nói:
- Hoàng thượng đã hạ chỉ cho Thổ Phiên Tán Phổ Cốc Tư La quản thúc các bộ lạc, không cho phép xuất binh đến Đại Lý.
Thổ Phiên của ngày hôm nay, sớm chỉ còn là tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Bản thổ Tây Tạng xẻ bốn chia năm, chiến lửa không ngừng. Đại bộ phận người Tây Tạng đều di dời đến Thanh Hải tị nạn, thậm chí thành đô cũng dời từ Lhasa đến Thanh Đường.
- Mặc dù các chư hầu ở lại Lhasa không thật sự phục Tán Phổ ở Thanh Đường, nhưng Cốc Tư La có một trăm ngàn tinh binh trong tay. Mà thủ hạ của chư hầu mạnh nhất tại Lhasa cũng không quá tám, mười ngàn người. Vả lại, Cốc Tư La như kẻ đứng đầu thời Xuân Thu, nhiều lần đánh bại Tây Hạ xâm chiếm về phía nam, bảo vệ các bộ lạc ở Thổ Phiên, lập tức uy danh đại chấn, ít nhất trên danh nghĩa thì các bộ lạc cũng thần phục y. Chỉ cần y mở lời, đám chư hầu nhỏ đó không dám làm loạn nữa.
- Cốc Tư La sẽ giúp chúng ta chứ ?
Không phải tộc ta, tất có dị tâm. Đây là giáo huấn đau thương nhất mà sau khi nhà Đường diệt vong để lại cho người Hán.
- Sẽ giúp, nhất định sẽ giúp.
Trần Khác gật đầu nói:
- Tháng trước nữa, bộ lạc Nại La, thuộc hạ A Tác Suất của bộ lạc Nại La ở Thổ Phiên tìm đến Tây Hạ nhờ cậy, ở Tây Hạ được giao cho chức quan để khống chế Tây Phiên. Tháng này, tể tướng Tây Hạ - Một Tàng Ngoa Sủng lệnh cho A Tác làm người dẫn đường tiến đánh Thổ Phiên. Cốc Tư La cần sự khống chế của Đại Tống, càng cần Đại Tống cung cấp, tiếp tế vũ khí. Y nhất định không để đám lộn xộn ở Lhasa làm loạn.
- Cái này đúng thật là tình hình lộn xộn.
Vương Hãn nghe thấy, không khỏi cười khổ nói:
- Nếu như không có việc Tây Hạ tấn công Thổ Phiên, thật sự không dễ hành sự.
- Cái này là con chốt thí!
Trần Khác thở dài một tiếng, nói :
- Nhưng mong vài năm sau, triều đình có thể dùng quân đội để nói chuyện, không cần phải cẩn thận bày mưu như vậy. Ai không phục thì đánh kẻ đó là được rồi! Cần gì phải lo lắng như vậy ?
- Nếu như nghe những lời này, Dương lão tướng quân nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Vương Hãn cười nói:
- Ông ta đối với cánh quân cũ phía tây của mình, vô cùng tự hào.
- Bảo kiếm có lợi hại đi nữa, triều đình không cho dùng, thì còn cách nào khác chứ?
Trần Khác than thở nói:
- Chủ soái xuất binh lần này, là Phạm chế cáo chưa từng biết đến quân sự, có sự giáo huấn của Dư Văn Soái lúc đầu, chỉ sợ ông ta không dám vượt quá giới hạn nửa bước.
- Cái này ngươi không cần lo lắng.
Vương Hãn là kẻ lõi đời, cười nói:
- Tướng tại ngoại, không phải nghe lệnh vua. Trừ phi Phạm Trấn có thể buộc chúng ta ở lưng quần, nếu không, gióng trống mua kẹo, làm gì cũng được, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn.
- Có câu này của lão bá thì ta yên tâm rồi.
Trần Khác cười, nghiêm mặt nói:
- Nghĩ đến mục tiêu thực sự của triều đình, muốn lập tức hóa giải nguy cơ ở Đại Lý thì phải nhanh chóng xuất binh, càng nhanh càng tốt. Tốt nhất là đợi chủ soái đến, lập tức xuất phát.
- Quân đội sớm đã chuẩn bị xong rồi, từ đầu xuân, văn võ ở Quảng Tây ta đã mài dũa, chuẩn bị tiến quân.
Vương Hãn cười nói:
- Nhưng, nước Đại Lý vẫn chưa đánh, Cao Trí Thăng đã giết Mã Chí Thư rồi, ngươi lấy cớ gì tiến công Đại Lý đây?
- Đợi đánh thì muộn rồi.
Trần Khác bĩu môi nói:
- Còn về sứ giả của Cao Trí Thăng đến tặng đầu người, làm phiền lão bá làm cho bọn họ biến mất. Chúng ta không gặp qua sứ giả gì cả, nhất định phải tiêu diệt hết đảng phái Mã bộ!
- Đủ vô sỉ, nhưng ta thích.
Vương Hãn ha ha cười lớn nói:
- Nhưng triều đình chậm trễ, không phát lương bổng cho đại quân, không biết là có chuyện gì?
Trong nhiệm vụ của Trần Khác, có một khoản gọi là quản lí quân lương, cũng chính là nói trách nhiệm hậu cần đều do hắn phụ trách, nên Vương Hãn mới hỏi điều này.
- Ý của triều đình là, sẽ do Quảng Tây ứng ra trước để tránh chậm trễ.
Trần Khác nói:
- Còn về lương bổng đã chuẩn bị cho đại quân, đã lên thuyền rời đi ở Tô Châu, nhưng phải cần thời gian mới có thể đến được. Chỉ cần thuyền đến, sẽ lập tức trả lại cho Quảng Nam Tây Lộ.
- Kênh Linh vô cùng hỗn loạn, sợ là hai, ba tháng cũng không đến được.
Các đại thần đều trầm mặc không lời, người em cùng họ của Đoàn Tư Liêm - Đoàn Tư Nghĩa đành phải đứng ra nói:
- Dương gia là hoàng thất tiền triều, đời đời kiếp kiếp nhận ân điển của hoàng gia. Bệ hạ đối với Dương Doãn Hiền ân trọng như núi, nhưng không ngờ y lại là một kẻ lòng dạ nham hiểm, dám công nhiên tạo phản. Những hành vi này trời tru đất diệt, thần khẩn xin bệ hạ triệu tập binh mã trong thiên hạ, bắt quét kẻ phản tặc này ra khỏi Long Đầu quan.
Đoàn Tư Liêm tán dương cười nói:
- Lời của Nghĩa đệ rất đúng. Thượng Quan tuy là cửa ải vững chắc, nhưng chịu không được phản quân ngày đêm công đánh, còn phải cần các vị xuất binh trợ giúp, cùng nhau giữ cho Thượng Quan tránh khỏi thất thủ. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Y cổ vũ mọi người:
- Không giấu các vị, quả nhân đã cầu viện Đại Tống, vài ngày nữa đại quân sẽ đến, lúc đó có thể dễ dàng nghiền đám phản quân đó ra thành bột. Cho nên, thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta.
Đoàn Tư Liêm lại buồn bã nói:
- Nhưng chúng ta phải kiên trì đến ngày binh mã của thiên triều đến. Nếu không thành Đại Lý bị phá, không tránh khỏi chịu chết cùng nhau….
Ý của y rất rõ. Các ngươi phải viết thư về nhà, gọi binh mã trong gia tộc tham chiến, nếu không thì đợi đầu rơi xuống đất đi!
Ánh mắt của Đoàn Tư Liêm quét về phía bá quan trong triều, nhìn đến người nào thì người nấy đều rụt cổ, ai cũng không chịu mở miệng trước. Cuối cùng, bá quan đếu nhìn Cao Trí Thăng. Cao gia là chư hầu lớn nhất, những chư hầu nhỏ trên triều này đều xem Cao gia là kẻ đứng đầu.
Thấy bá quan đều nhìn Cao Trí Thăng, trong lòng Đoàn Tư Liêm không khỏi căm hận. Cái đám lòng dạ lang sói này, quên mất đất phong, quan chức, bổng lộc của bọn chúng là ai cho à! Cao gia chỉ là một thần tử như bọn chúng mà thôi, lại toàn nghe theo lệnh của y…. Sớm có một ngày, phải tiêu diệt hết đám vong ân phụ nghĩa này!
Nhưng y lại không biết. Nếu như không có Trần Khác tài giỏi đột nhiên xuất hiện, Cao gia sẽ mượn đợt tạo phản này của Dương thị để hoàn toàn vượt lên trên Đoàn thị, đến khoảng mười mấy năm sau soán vị thành công. Tuy nhiên, sau đó vẫn trao hoàng vị lại cho Đoàn gia, nhưng nước Đại Lý vẫn luôn chịu sự khống chế của Cao gia. Đoàn gia sẽ mất đi toàn bộ lãnh thổ, nghèo khốn khó khăn, thậm chí còn phải thường xuyên trông chờ Cao gia tội nghiệp mình mà ban thưởng cho vài trăm mẫu đất để có thể nuôi sống mọi người trong tộc.
Có thể nói, Cao Trí Thăng chỉ còn một bước thì có thể biến Đại Lý thành thiên hạ của Cao gia rồi. Nhưng trong thời khắc mấu chốt này, Đại Tống đột nhiên nhúng tay vào làm loạn cả bàn tính của y….
Trong kế hoạch ban đầu, Cao Trí Thăng dự định đợi Dương gia và Đoàn gia lưỡng bại câu thương, rồi lại khởi binh trợ giúp vua đánh bại Dương gia, làm cho tộc người Ô Man hoàn toàn áp đảo người Bạch Man, cảnh nội Đại Lý không còn thế lực có thể chống lại Cao gia nữa. Lúc đó, y muốn làm Tào Tháo thì làm Tào Tháo, muốn làm Tào Bất thì làm Tào Bất, toàn bộ đều tùy vào tâm trạng của mình.
Nhưng bây giờ Đoàn gia ôm chân Đại Tống, một khi quân Tống đánh tới thì mình còn việc gì chứ? Đến lúc đó, chỉ sợ Đoàn gia sẽ lợi dụng sự ủng hộ của quân Tống đối phó với mình, ngày đó mới gọi là bi thảm.
Vậy thì thay đổi kế hoạch, ủng hộ Dương gia? Đương nhiên có thể nhanh chóng tiêu diệt Đoàn gia, nhưng Dương gia không như Đoàn gia, nếu để bọn họ ngồi lên giang sơn thì họ sẽ ăn thịt người, chỉ có tên ngốc mới làm cái việc dụ hổ đến ăn mình.
Thế nên, chỉ có thể lấy lui để đợi lần sau. Trong lòng Cao Trí Thăng thầm nghĩ, bước ra chắp tay nói:
- Bệ hạ bớt giận, đất nước có chuyện, là thần tử đương nhiên không thể thoái thác trách nhiệm. Nhưng có cái gọi là động binh đao là điều không tốt, thánh nhân thì không động thủ. Một khi khơi dậy chiến trận, tổn thất chính là giang sơn Đại Lý ta, gặp họa chính là con dân Đại Lý ta.
Dừng một lát, chậm rãi nói:
- Thần thấy con người Dương thái sư bình thường chính trực, trung thành, không phải kẻ trời sanh phản phúc, có thể chỉ là nhất thời không cam lòng….
- Không cam lòng cái gì?
Đoàn Tư Liêm lạnh giọng nói.
- Không cam lòng đột nhiên bệ hạ dâng đất nước lên cho Đại Tống.
Cao Trí Thăng nhìn y, nói từng câu từng chữ.
- Ngươi…
Cái gì gọi là đen trắng rõ ràng? Đây chính là điên đảo trắng đen mà. Rõ ràng là đi đến bước đường cùng mới dựa vào Đại Tống, lại bị nói thành bởi vì y quy thuận Đại Tống mà Dương gia mới tạo phản. Sắc mặt của Đoàn Tư Liêm nhất thời khó coi, nói:
- Nói như vậy, tướng quốc là đứng về phía Dương gia.
- Tuyệt đối không phải! Cao gia đời đời là trung thần, vi thần vĩnh viễn trung thành với bệ hạ.
Cao Trí Thăng xác nhận:
- Nhưng Dương gia cũng là lá chắn của quốc gia, có liên quan đến sự yên ổn trong vòng hai ngàn dặm của Điền Tây. Cho nên, vi thần to gan xin bệ hạ khoan hồng đại lượng, bãi binh dừng chiến để tránh người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng...
Cao Trí Thăng vừa bày tỏ thái độ, bá quan lập tức rối rít phụ họa theo. Toàn bộ đều trở thành kẻ giảng hòa đình chiến, giống như là lo lắng từng cái cây ngọn cỏ, từng chai từng lọ của Đại Lý bị đánh hỏng vậy.
Nhìn đám hề đang ra sức biểu diễn trên triều, trong lòng Đoàn Tư Liêm lại dâng lên một cảm giác bất lực. Điều này làm y cảm thấy vô cùng an ủi đối với sự quyết đoán ban đầu của mình.
Kết quả cuối cùng của cuộc hội triều là Cao Trí Thăng làm đại diện, toàn quyền tiến hành đàm phán hòa bình với Dương Doãn Hiền.
Nhưng Dương Doãn Hiền vốn không để ý đến y, ngược lại tăng cường tấn công…. Giỡn gì chứ, khởi binh của lão Dương ta thanh thế to lớn, còn chưa đánh một trận chính thức thì đã chán nản rút về, ngày sau còn mặt mũi đâu mà gặp người khác?
Nước xa không cứu được lửa gần, muốn sống thì phải dựa vào chính mình, Đoàn Tư Liêm gấp rút triệu tập toàn bộ lực lượng chi viện cho Long Đầu quan. Cái làm y cảm thấy an ủi là sứ giả thiên triều không bàng quan như người Đại Lý, mà gióng trống giương cờ, biểu thị rõ ủng hộ Đoàn thị. Không chỉ dừng lại ở lời nói, mấy quan viên trẻ tuổi của Đại Tống lại dẫn theo mấy trăm thị vệ Đại Tống đích thân đến Thượng Quan chi viện tác chiến.
Với cách nhìn của Đoàn Tư Liêm, tuy một ít nhân số này như muối bỏ biển, nhưng ý nghĩa lại rất to lớn. Hiện thực nói lên tất cả, chứng minh Đại Tống kiên quyết ủng hộ Đoàn thị, cơn chấn động đối với cái đám gió chiều nào theo chiều ấy đó chắc chắn không bình thường.
Ai biết được kết quả còn tốt hơn so với dự liệu của y. Những quan viên Đại Tống trẻ tuổi đó sau khi thờ ơ lạnh nhạt vài ngày, cuối cùng nhịn không được sự hủ bại vô năng của Đại Lý, bọn họ dứt khoát tiếp quản phòng thủ thành. Vương Thiều và Tống Đoan Bình phụ trách tổ chức tác chiến, Tăng Bố phụ trách điều phối vật chất, Lã Huệ Khanh phụ trách đứng giữa dự tính.
Thông thường mà nói, lâm trận đổi tướng là điều đại kị, nhưng cũng phải xem bị đổi là cái thứ gì, binh sĩ Đại Lý cũng sớm chịu đủ thượng cấp vô năng rồi. Mà quan viên thiên triều đứng trước mặt bọn họ như có vầng sáng, nói không chừng thật sự có thể dẫn dắt bọn họ trấn thủ Long Đầu quan.
Vương Thiều bọn họ cũng không để người Đại Lý thất vọng. Những nhân vật làm mưa làm gió của Đại Tống trong tương lai này, ở góc tây nam thử đao thì đã lộ ra khí khái bất phàm của bọn họ… Họ nhanh chóng chỉnh đốn ổn thỏa cục diện rối loạn vô cùng ở thành Thượng Quan, hợp tác biến việc thủ thành trở nên vô cùng kỉ luật.
Thủ thành không phải công thành, quan trọng nhất không phải dũng mãnh mà là kĩ thuật, đây chính là cái mà người Đại Tống am hiểu nhất. Dưới sự dẫn dắt của quan viên và thị vệ của Đại Tống, sức chiến đấu của thủ quân tăng cao, thương vong giảm thiểu rất nhiều, đánh lùi địch càng lúc càng dễ dàng, đương nhiên cũng càng đánh càng có lòng tin.
Khai chiến một tháng, phản quân tổn thất quá mười ngàn. Thành Thượng Quan lại càng trở nên kiên cố, khó có thể công phá được.
Điều này không chỉ làm hạ thấp sĩ khí của phản quân, cũng làm cho hình tượng của thiên triều ngày càng tăng cao…. Với cách nhìn của người Đại Lý, mấy viên quan Đại Tống trẻ tuổi dẫn theo mấy trăm quan binh thì đã có thể biến sự hủ mục trở nên thần kì, chặt chẽ giữ chân phản quân có ưu thế về binh lực ở bên ngoài thành Thượng Quan. Nếu như đại quân của thiên triều vừa đến, phản quân Dương gia chắc chắn sẽ tan thành tro bụi.
Đúng lúc này lại truyền đến tin tức quân Tống đã tiến vào Đại Lý, hoàn toàn làm chấn động khắp nơi. Theo đúng thời gian đã tính, sứ giả Đại Lý đáng lẽ vẫn chưa đến thành Biện Tôn chứ! Sao có thể đến nhanh như vậy?
Rất nhanh lại có lời đồn, nói đây là Đoàn thị vì để giảm bớt áp lực nên mới rải tin tức giả ra, lời đồn này hợp tình hợp lí khiến rất nhiều người đều tin.
Nhưng người sáng suốt có thể phát hiện, từ sau vài ngày biết được tin tức này thì phản quân không tiếp tục tiến công nữa…
V